Sinh Nhãi Con Cho Bạo Quân Vai Phản Diện Phải Làm Sao Đây

Chương 2: Cốt truyện

Lúc này, Lục Hàm Chi có thể nhận ra, Lục phu nhân thật sự rất yêu thương đưa con này.

Nhưng sau này cho dù là Lục phu nhân cũng đứng về phía nữ chính, trơ mắt nhìn con trai mình càng lún sâu vào bùn lầy nhưng vẫn đứng bên cạnh thờ ơ. Thậm chí sau khi bị Thái Tử gϊếŧ, ngay cả thi thể cũng không đến nhận, chỉ để cho nguyên thân phơi thây nơi hoang dã.

Trong tiểu thuyết miêu tả, ngay cả xương cốt cũng bị quạ đen chó sói ăn mất, nhưng không thấy người Lục gia nào đến nhận.

Đối với người mẹ yêu thương "Lục Hàm Chi" từ nhỏ đến lớn, điều này thật sự có chút khó hiểu.

Theo cốt truyện, Lục phu nhân sinh ra ba người con trai, con trai cả kế thừa gia nghiệp, tiếp quản sinh ý của Lục gia.

Lục gia là thương nhân hoàng gia, tất nhiên cần trưởng tử đến đảm nhiệm.

Con thứ hai thông minh nhạy bén, trời sinh là một người rất có thiên phú học tập, đi theo con đường khoa cử.

Tiểu nhi tử không có đại tài cả, lại trời sinh một bộ dáng mỹ nhân.

Từ khi sinh hạ tới, Lục phu nhân liền đem hắn coi thành tròng mắt mà đau mà yêu thương

Ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng ở lòng bàn tay sợ ngã.

Lục lão thái thái càng là thích đến không được, thường xuyên gọi đến bên người làm bạn.

Bảy tám tuổi lại tìm tiên sinh nhìn cốt tướng, nói hắn thập phần thích hợp trở thành thị quân.

Lúc mười tuổi bắt đầu ăn thánh dược, trổ mã thành một tiểu lang quân xinh đẹp.

Thẳng đến khi tộc Tô gia Tô biểu tiểu thư xảy ra chuyện tới đến cậy nhờ, "Lục Hàm Chi" ở Lục gia vẫn luôn là tiểu thiếu gia được ngàn vạn người cưng sủng.

Lại nói tiếp, Tô Uyển Ngưng tiến vào Lục gia ba năm.

Địa vị của "Lục Hàm Chi" liền xuống dốc không phanh, lúc này mới qua bao lâu, hắn liền trở thành kẻ thất trinh, khiến cho người khác không ngừng thổn thức.

Lúc này tâm tư trong đầu Lục Hàm Chi thay đổi thật nhanh, suy nghĩ xem sắp tới mình cần phải làm gì.

Vì thế y ngẩng đầu, suy yếu nói với Lục phu nhân: “Nương, ta có thể nhìn thấy A Thiền không?”

Nếu y nhớ không lầm, "Lục Hàm Chi" sinh đứa trẻ kia rồi đặt tên là A Thiền.

Lúc sinh A Thiền ra, "Lục Hàm Chi" không thích đứa nhỏ này, liền thuận miệng kêu hắn là A Thiền.

Hài tử vừa sinh ra không bao lâu, chiếu nạp lương của Thái Tử được đưa đến Lục phủ, hắn lập tức tự tay chấm dứt sinh mạng của đứa nhỏ này.

Tính tính này, chắc là y đến sớm hơn vài ngày.

Lúc này Lục phu nhân lấy cớ khuyên nhủ Lục Hàm Chi, để cho Lục lão gia đem tất cả mọi người ra ngoài.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Lục phu nhân mới hạ giọng nói: “Hàm Nhi yên tâm đi, chuyện này, nương đã xử lý sạch sẽ rồi. Người hầu trong viện của con, dù có biết rõ hay không, nương chắc chắn sẽ xử lý toàn bộ. Những người trong phòng vừa rồi, Chắc chắn sẽ không đem chuyện này tuyên truyền ra ngoài. Chỉ cần… Chỉ cần đem A Thiền tiễn đi, con vẫn luôn là tiểu lang quân yêu quý của Lục gia.”

Lục Hàm Chi vừa nghe, lập tức nói: “Không, không được… Nương, ngài không thể đem A Thiền tiễn đi!”

Lúc này, bên tai Lục Hàm Chi truyền đến tiếng nỉ non.

Tô Uyển Ngưng vừa đỡ lão thái thái đi đã quay lại, trên người còn vương lại những hại mưa.

Tiếng sấm nổ vang, dường như mưa lại nặng hạt hơn.

Trong ngực nàng đang ôm một đứa trẻ gầy yếu, tiến lên nói: “Dì, để cho ta tới khuyên nhủ Hàm Chi biểu ca đi!”

Lục phu nhân nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía Tô Uyển Ngưng, dường như muốn phát hỏa, rồi lại nhìn lên đôi mắt của Tô Uyển Ngưng, trong nháy mắt biểu tình liền nhu hòa xuống: “Cũng được, từ nhỏ tính tình của hắn đã rất quật cường, ngươi cứ từ từ mà nói với hắn.”

Tô Uyển Ngưng thuận theo gật đầu, đưa Lục phu nhân rời khỏi phòng.

Lục Hàm Chi nhíu mày, theo bản năng liền cảm thấy không thích hợp.

Lúc này, Tô Uyển Ngưng đã ngồi xuống đối diện với y.

Âm thanh nhẹ nhàng nói: “Hôm nay muội tiến cung chải đầu cho Hoàng Hậu nương nương, nghe được một tin tức, biểu ca có muốn biết không?”

Lục Hàm Chi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt của Tô Uyển Ngưng, lúc này bên tai y truyền đến thanh âm nhắc nhở quỷ dị: “Tự động ngăn cách công kích tinh thần, lần này miễn phí, còn thừa hai lần.”

Lục Hàm Chi bỗng nhiên ngẩn ra, nhưng lại không dám thể hiện ra rõ ràng, nháy mắt cúi đầu, giả vờ như đang nhìn đứa trẻ trong ngực nàng.

Đứa nhỏ này cực kỳ xinh đẹp, Lục Hàm Chi phát hiện, đứa trẻ này vậy mà có chút giống mình.

Sau khi xuyên qua mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Lục Hàm Chi còn chưa nhìn thử xem bộ dáng "Lục Hàm Chi" như thế nào.

"Lục Hàm Chi" chính là tiểu lang quân đứng đầu kinh thành, có cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, chắc chắn là rất xinh đẹp.

Nhưng có lẽ mặt mày cũng có vài phần tương tự với mình, nếu không thì đứa nhỏ này làm sao có thể giống mình được?

Lục Hàm Chi bình tĩnh hít hít mũi, rũ mắt xuống, nói: “Có thể cho ta ôm hắn một cái không?”

Tô Uyển Ngưng không nói thêm gì nưa , đem đứa trẻ đặt trong lòng ngực y.

Tiểu gia hỏa vừa mới sinh, có lẽ là đã đói bụng, cọ còn vào trong lòng ngực của Lục Hàm Chi tìm sữa ăn.

Chỉ tiếc là tiểu lang quân phát dục cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể giúp cho thân nam tử có thể sinh con, nhưng lại không thể nuôi con bằng sữa được.

Vốn dĩ khi tiểu lang quân sinh con thì trong nhà thường sẽ có nhũ mẫu, nhưng vì Lục Hàm Chi lại giấu người Lục gia tự sinh con một mình, tất nhiên không thể chuẩn bị sẵn nhũ mẫu được.

Không còn cách nào khác, Lục Hàm Chi chỉ có thể bưng chén trà đầu giường, đút cho tiểu gia hỏa này một chút nước.

Cũng may hài tử vừa mới sinh ra, nhu cầu về phương diện ăn uống cũng không cao.

Lục Hàm Chi đành phải ôm dỗ hắn, vừa đem hắn dỗ ngủ, vừa suy nghĩ xem Tô Uyển Ngưng ở lại đây là có ý gì.

Đây là nữ chủ đẳng cấp vương giả, toàn thân đều viết bốn chữ "Nguy hiểm chớ gần".

Lục Hàm Chi lại bắt đầu cảm thán trong lòng, y biết, nếu muốn sống, nhất định sẽ không đơn giản như vậy.

Thuyền khó không chết được, tất có Tu La tràng.

Sau đó liền nghe thấy Tô Uyển Ngưng nói: “Biểu ca, huynh làm như vậy quá nguy hiểm. Lang quân sinh con, so với nữ tử sinh con còn nguy hiểm hơn. Nếu không phải tứ biểu ca phát hiện kịp thời, sợ rằng huynh cùng đứa trẻ đã xảy ra chuyện rồi.”

Lục Hàm Chi trong lòng cười lạnh, tứ biểu ca? Chính là con trai của vị Đỗ di nương kia đấy à? Cũng là một tiểu lang quân khác của Lục gia.

Hắn sẽ hảo tâm cứu mình sao? Ha, hắn chỉ là muốn xem mình bị chê cười mà thôi!

Lục Hạo Chi chỉ nhỏ hơn một ngày so với "Lục Hàm Chi" Tiểu, nhưng mọi thứ thường ngày đều kém hơn "Lục Hàm Chi" không ít, bây giờ y thất thân sinh con, hắn không tuyên truyền cho cả thế giới biết thì đó đã là nhân từ của hắn rồi.

Đương nhiên, Lục Hạo Chi có một người mẹ như vậy, tất nhiên không thể nuôi ra đứa con hiền lành nào được rồi.

Sở dĩ bọn họ không đi tuyên truyền ra bên ngoài, có lẽ chỉ là sợ chuyện của "Lục Hàm Chi" sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình thôi.

Lỡ như hắn bị ảnh hưởng mà không thể gả vào hoàng gia được, vậy không phải mà nỗ lực nhiều năm qua tan thành mây khói sao?

Vì thế hắn đem chuyện này nói cho di nương của mình trước, Đỗ di nương lại tự mình chạy tới nói cho Lục lão gia.

Ngay sau đó Lục lão thái thái cũng biết, Chu di nương cùng Thái di nương cũng đi theo bên người xem nào nhiệt.

Chu di nương cùng Thái di nương sinh ra hai đứa con gái, càng sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến chuyện gả chồng của con gái các nàng.

Cả gia đình lớn lớn bé bé mười mấy người, cứ như vậy đem "Lục Hàm Chi" ra công khai xử tội.

Lục lão gia lập tức tức giận đến mức mặc kệ sống chết của "Lục Hàm Chi", trực tiếp sử dụng gia pháp đem nguyên thân ra đánh một trận.

Đáng thương cho "Lục Hàm Chi" vừa mới sinh con xong vẫn còn cực kỳ suy yếu, chắc có lẽ là bởi vì vậy, nên bị Lục Hàm Chi xuyên thư đến đây đoạt xá.

Y còn có thể nói như thế nào? Cảm tạ ông trời đã cho y một cơ hội được sống lại à?

Vậy y thật sự cảm ơn ông trời, nếu cho y cơ hội để lựa chọn, y lựa chọn chết ngay tại chỗ!

Thân là một động vật xã hội, vạn năm cũng không thể ngồi được trên du thuyền, vừa ngồi liền cho y một bao đại lễ lớn như thế này!

Y biết sai rồi, lần sau còn dám!

Cẩu bức ông trời, có cái thể loại lại đem lão tử ném vào trong sách như vậy sao!

Tô Uyển Ngưng thấy Lục Hàm Chi không nói lời nào, tiếp tục nói: “Biểu ca, huynh không hiếu kỳ, hôm nay Hoàng Hậu nương nương nói gì với muội sao? Hoàng Hậu nương nương nói, tháng sau liền bắt đầu tuyển lương hầu cho Thái Tử điện hạ. Chắc huynh cũng biết, Đại Chiêu Quốc Thái Tử sau khi thành niên sẽ có thói quen tuyển chọn lương hầu. Đây không phải là mộng tưởng của huynh sao? Biểu ca, huynh không phải vẫn luôn muốn tiến vào Đông Cung, trở thành lương hầu của Thái Tử sao?”

Lục Hàm Chi ngẩng đầu, thiếu nữ trước mắt mắt này có đôi mắt to tròn hồn nhiên trong sáng, phảng phất như có thể nhìn thấu trong nháy mắt, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, tựa như hoa đào tháng ba.

Thân hình tuy nhỏ nhắn, nhưng lại rất tinh tế.

Một thân sa y màu vàng nhạt phác họa dáng người yểu điệu của nàng, dưới lớp sa y chính là làn da trắng nõn mịn màng.

Đường nét trên khuôn mặt, càng chọc người trìu mến vô cùng, khiến cho Lục Hàm Chi cũng nhịn không được mà có chút thích.

Nhưng Lục Hàm Chi bây giờ lại rất tỉnh táo, thích ai cũng được, nhưng không thể thích nữ nhân trước mặt này!

Nếu y nhớ không lầm, thiếu nữ này chính là nữ chủ Tô Uyển Ngưng của bộ tiểu thuyết này, cũng chính là biểu muội của "Lục Hàm Chi".

Là tiểu công chúa được lão đại của thế lực các phương vô cũng sủng ái: Đã cứu mạng Thái Tử, là tri kỷ của Tam hoàng tử, cùng tiểu hoàng thúc vào sinh ra tử với nhau.

Một câu thôi, nàng chính là trùm trong truyện này rồi!

Ngoại trừ cái tên bạo quân tương lai gϊếŧ người không chớp mắt kia, gần như tất cả các đại lão đều đem nàng nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều.

Kể cả là cái tên bạo quân trong tương lai kia, sau khi lên ngôi hoàng đế liền gϊếŧ hết tất cả các hoàng tử đối đầu với mình, nhưng vì xem mặt mũi của nàng mà buông tha cho phu quân của nàng.

Cũng chính là Thái Tử Vũ Văn Quân đương triều, sau này là Đại Chiêu hoàng đế.

Nữ nhân như vậy, y dám thích sao?

Y không dám.

Lục Hàm Chi trời sinh đã là người nhát gan, không có chí lớn.

Các ngươi ngược luyến tình thâm thì cứ ngược luyến tình thâm, mưu triều soán vị thì cứ mưu triều soán vị, ta không muốn liên quan gì đến các ngươi.

Lão tử không thể trêu vào được chẳng lẽ còn không thể trốn được sao? Cuộc sống hằng ngày không thoải mái sao? Nhãi con không đáng yêu sao? Cả nhà cứ luôn lo lắng cho mạng nhỏ có được bảo toàn hay không không mệt sao?

Lục Hàm Chi trong mắt tràn đầy thần sắc mỉa mai, trào phúng nói: “Nha, biểu muội là đang chê cười ta sao? Ta đã sinh con, không thể vào Đông Cung được nữa. Chuyện cười này thật sự buồn cười vô cùng! Biểu muội ngươi nên xem nhiều một chút.”

Tô Uyển Ngưng cũng không giận, lắc lắc đầu, nói: “Làm sao có thể chứ? Biểu ca, chuyện này ngoại trừ người Lục gia cũng ta, không có bất cứ kẻ nào biết cả. Đỗ di nương cùng hai vị di nương khác sẽ thanh danh của con bọn họ cũng sẽ không đem chuyện này ra ngoài nói lung tung. Chỉ cần đem đứa nhỏ này tiễn đi, huynh vẫn luôn tiểu lang quân thanh thanh bạch bạch của Lục gia. Sợ chỉ đứa nhỏ này sẽ trở thành một mối họa, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho huynh rơi vào khốn cảnh!”

Những lời này nói ra thật chân thành, nếu không phải Lục Hàm Chi biết bản lĩnh của Tô Uyển Ngưng, chỉ sợ y đã tin.

Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Lời này của muội là có ý gì, là muốn để cho ta tự tay gϊếŧ chết A Thiền sao? Ta thật sự cảm thấy kỳ lạ, Uyển Ngưng biểu muội từ trước đến nay thuần khiết thiện lương, sao bây giờ có thể mở mồm ra nói lời ác độc như vậy?”