Ngày hôm sau.
Thẩm Thụy Trạch tỉnh lại trong mùi tin tức tố ấm áp của Alpha.
Giấc mơ xuyên suốt một đêm khiến gương mặt cậu ửng đỏ, mở mắt ra nhìn thấy Tống Thế Minh trước mặt, tim cậu lại đập thình thịch như sắp kêu thành tiếng đến nơi. Có lẽ người đàn ông trước mặt cậu vẫn còn say ngủ nên mới mím chặt bờ môi mỏng lại. Tiểu Omega ngẩn ra một lúc mới nhận ra rằng hai người đang ôm nhau, đến cả chân cũng đang đan chéo vào nhau.
Cậu không kìm được sự rung động của con tim.
Trong nháy mắt đó, thậm chí cậu còn có ảo giác rằng tất cả chuyện trong mơ đêm qua đã thật sự xảy ra. Tuy nhiên, cậu lập tức nghĩ đến sự thật mình vẫn còn che giấu rồi nhanh chóng ỉu xìu hẳn. Tiểu Omega vừa hối hận vì sự lỗ mãng của mình vừa đau lòng, bất an không biết mình có khiến người kia không vui hay không. Tính cậu vốn nhạy cảm nên khi suy nghĩ miên man như vậy lại càng không ngủ được.
Không thể để anh có ấn tượng xấu về cậu thêm nữa…
Thẩm Thụy Trạch hít mũi rồi từ từ lùi ra khỏi lòng Alpha.
Không dám nhìn gương mặt tuấn tú của Tống Thế Minh quá lâu, cậu đành phải mau chóng dẫm lên dép lê và chạy ra khỏi phòng ngủ, cậu đóng cửa phòng lại cứ như đang chạy trốn vậy. Nhưng cậu không nhận ra rằng vào lúc cậu xuống giường, người đàn ông nằm trên giường cũng đã mở mắt ra và chăm chú nhìn bóng dáng rời đi của cậu bằng ánh mắt tối tăm, sâu thẳm.
Tiểu Omega chỉ cảm thấy hôm nay nơi xấu hổ giữa hai chân mình sưng đau lạ thường, thậm chí đi lại thôi cũng cảm thấy tê rần lên khiến cậu vừa khó chịu lại vừa thấy lạ. Cậu tưởng rằng mình bị như vậy là do ngủ mơ cả đêm nên cũng không suy nghĩ đến trường hợp khác có thể xảy ra. Cậu suy sụp chạy xuống tầng, sau khi rửa tay sạch sẽ thì đi vào phòng bếp.
Cậu muốn chuẩn bị bữa sáng cho Tống tiên sinh.
Trong phòng ngủ, Tống Thế Minh đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm tất cả động tác của Thẩm Thụy Trạch thông qua hình chiếu thực tế ảo.
Thẩm Thụy Trạch hoàn toàn không biết mình bị người kia theo dõi, thậm chí cậu còn ngốc nghếch giữ người máy gia dụng lại để hỏi xem nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng nhà bếp ở đâu và phải sử dụng ra sao. Kể từ sau khi cha mẹ qua đời, cậu luôn sống một mình nên với cậu việc nấu ăn cũng không khó khăn lắm. Gạo trắng nhanh chóng được vo sạch và đổ đầy nước rồi bỏ vào nồi cơm điện bật chế độ nấu cháo. Cậu lại lấy chút bột mì ra, cho thêm trứng gà vào chuẩn bị làm bánh hành.
Không biết có phải do căng thẳng quá mức hay không mà cậu lại cắt vào ngón tay khi đang thái hành.
Vết máu lan ra trên ngón tay cậu khiến cậu rất đau. Cậu ngẩn ra nhìn ngón tay rướm máu của mình, luống cuống không biết làm gì. Cậu không biết rằng Tống tiên sinh ở trong phòng ngủ đã mím môi cau mày vì chuyện này mà vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, thậm chí còn chẳng biết đường mυ'ŧ ngón tay.
Bình thường cậu cũng không phải người mau nước mắt, nhưng bây giờ không hiểu sao cậu lại rơi lệ.
Có lẽ là do cậu quá sợ hãi.
Vả lại Tống tiên sinh còn không thích cậu nữa.
Thẩm Thụy Trạch đỡ mép bàn khóc trong im lặng, bả vai run rẩy không ngừng.
Biết mình không còn nhiều thời gian để chuẩn bị, cậu chỉ khóc một lúc rồi dụi mắt ngay và tiếp tục chuẩn bị bữa sáng. Vết cắt trên ngón tay cũng đã ngừng chảy máu mà chỉ để lại trên làn da trắng nõn một vết máu xấu xí. Cậu múc bột vào trong nồi, đợi đến khi hai mặt bánh đều có màu vàng óng mới vớt ra. Đúng lúc cháo trong nồi cơm điện cũng chín, cậu bèn múc cháo ra đặt sang một bên để nó nguội bớt.