Vào lúc cậu đặt hết đồ ăn sáng lên bàn, Tống Thế Minh cũng đi từ trên tầng xuống.
Anh đã rửa mặt và thay bộ quân phục của quân đội xong, hiển nhiên là đang vội đi làm. Thẩm Thụy Trạch nhìn thấy anh bèn lắp bắp nói một câu “Chào buổi sáng”. Cậu không biết rằng khóe mắt sưng đỏ của mình còn chưa nhạt bớt nên trông vô cùng đáng thương và tủi thân. Sắc mặt Alpha không đổi mà vẫn đáp “Ừm” một tiếng.
“Tống tiên sinh… Em, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi…” Omega túm tạp dề với vẻ căng thẳng, cậu vừa thấp thỏm vừa mong đợi mà nhìn anh: “Ngài nếm thử nhé?”
“Được.” Tống Thế Minh đi đến cạnh bàn ăn.
Công bằng mà nói thì bữa sáng Thẩm Thụy Trạch chuẩn bị trông rất đẹp mắt và tinh tế, trang trí đĩa và trình bày món ăn cũng rất tỉ mỉ. Dù anh đã từng tham gia rất nhiều bữa tiệc, Tống Thế Minh vẫn thích được Omega của mình chuẩn bị bữa sáng cho hơn. Nhưng khi nghĩ đến chuyện vừa rồi Thẩm Thụy Trạch cắt vào ngón tay và rơi nước mắt do tủi thân, người đàn ông vẫn hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói:
“Nhưng sau này không cần chuẩn bị nữa đâu.”
“Trong nhà có người máy.”
Omega vừa mới hé nụ cười cứng đờ tại chỗ.
Hình như cậu lại sắp khóc rồi, nhưng khi ở trước mặt Tống tiên sinh, nước mắt chỉ đảo quanh trong hốc mắt chứ không chịu rơi xuống một cách dễ dàng. Thẩm Thụy Trạch đè chặt bàn tay đang run rẩy lại, ngực cũng đau đến độ khó có thể thở nổi.
Lại bị… Lại bị ghét rồi.
“Vâng.” Cậu rầu rĩ đáp lời rồi cúi đầu đi đến cạnh bàn ăn và cùng ăn sáng với anh.
Tâm trạng tụt dốc nên cậu cũng chẳng để ý đến việc người kia đã ăn sạch cháo trong bát, cậu múc từng muỗng từng muỗng một, ăn sáng mà như đang nhai sáp. Tống Thế Minh cau mày nhìn cậu, anh định mở miệng nói đôi câu nhưng rồi lại thôi. Ô tô chuyên dụng của quân đội đúng giờ xuất hiện ở cửa biệt thự. Anh lập tức đứng dậy rồi lau khóe môi bằng khăn ăn và cúi đầu nói với Omega của mình:
“Em phải đi học đúng không?”
“Vâng.” Thẩm Thụy Trạch vừa đỗ vào đại học trung ương của đế đô.
“Hôm nay đi báo danh đi, tôi cũng dạy ở đó, em có thể chọn học lớp của tôi.”
“Vâng…”
“Nếu vậy thì, tạm biệt.”
Dứt lời, Tống Thế Minh xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn đẹp đẽ.
Thẩm Thụy Trạch ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại không kìm được mà ướt đẫm mắt.
Bánh hành trên bàn đã bị ăn hết, chỉ để lại cái đĩa sạch sẽ và bát đũa. Cậu chẳng còn hứng ăn uống nữa nên bàn đứng dậy thu dọn bát đũa rồi cho vào máy rửa bát. Người máy làm tròn bổn phận nhắc nhở cậu rằng chín giờ sáng phải đến trường báo danh và đăng ký, thượng tướng đã sắp xếp người đến đón cậu. Cậu lên tầng thay quần áo rồi thu dọn những món đồ trong cái bọc nhỏ mang theo đến đế đô.
Trên đường đến trường, Thẩm Thụy Trạch vẫn luôn giữ im lặng.
Thật ra cậu đã bỏ lỡ mất thời gian báo danh chính thức rồi nên hôm nay cũng không đông đúc mấy. Chỉ có một giáo viên phụ trách việc này đợi ở văn phòng thôi. Sau khi lễ phép chào hỏi giáo viên, cậu đưa giấy thông báo trúng tuyển và các giấy tờ chứng minh thân phận ra đợi hệ thống xét duyệt lưu vào. Vào lúc này, có một Omega vội vàng chạy từ ngoài vào, theo sau còn có một Alpha.
“Ôi! Suýt chút nữa… Suýt chút nữa.” Lục Hữu An thở hồng hộc, cậu giận tên anh trai sáng sớm còn lôi kéo mình lên giường chết đi được.