Đế Quốc Chỉ Hôn Chỉ Nam (ABO)

Chương 5: Vì sao lại cứ khóc mãi như thế?

Hai người mất khoảng nửa tiếng để đánh dấu tạm thời.

Có lẽ là muốn Omega hoàn toàn bị bao phủ bởi mùi của mình, Tống Thế Minh không khống chế lượng tin tức tố của mình mà rót vừa sâu vừa tàn nhẫn. Mãi đến khi trên người Thẩm Trụy Trạch cũng bắt đầu tỏa ra mùi tin tức tố sau cơn mưa thì anh mới nhả miệng ra một cách hài lòng rồi chậm rãi rút răng mình ra. Trên làn da trắng nõn láng mịn của cậu đã có thêm hai cái lỗ nhỏ do bị cắn đang rỉ ra vài giọt máu. Anh cụp mắt, nhẹ nhàng mυ'ŧ hết những giọt máu đó như đang an ủi lại như đang nhấm nháp. Anh tiếp tục liếʍ láp tuyến thể của Omega trong lòng một cách kiên nhẫn và nhã nhặn.

“Đừng… Đừng mà…” Giọng Thẩm Thụy Trạch cũng run lên: “Không thể liếʍ nữa đâu… Tiên sinh…”

Cậu nóng quá.

Tống Thế Minh chỉ hơi dừng lại một chút mà thôi.

Hiện tại anh đang ôm trọn cậu nhóc ở trong lòng nên đương nhiên có thể cảm nhận được chim bé hơi cương lên của cậu đang chọc vào mình. Dựa vào nguyên tắc phải khiến Omega sung sướиɠ cùng, Alpha cụp mắt xuống, anh không dừng lại nữa mà tiếp tục động tác liếʍ láp. Trái lại, anh còn vươn tay cởi dây lưng trên thắt lưng Thẩm Thụy Trạch ra một cách dễ dàng, sau đó rút dây lưng của cậu ném sang một bên. Cúc quần của cậu cũng bị cởi ra, khóa kéo đã bị tụt xuống.

Qυầи ɭóŧ đang bao lấy chim bé của cậu cũng đã cộm lên một chút.

Không to lớn cỡ khủng như Alpha, chim nhỏ của Omega nam luôn non nớt như chồi non vậy. Khi tụ tập với các Alpha trong quân đội, có khi bọn họ cũng sẽ trêu chọc những Omega đó. Tuy nhiên, ánh mắt của Tống Thế Minh lại thể hiện sự nghiêm túc vô cùng, không hề nhìn thấy sự cười nhạo nào đối với Thẩm Thụy Trạch cả. Dù vậy, Thẩm Thụy Trạch vẫn vô cùng căng thẳng, cậu không dám cho anh kéo quần mình nữa. Mặc dù tay chân cậu hiện giờ đang nhũn ra, cậu vẫn cố gắng né tránh bàn tay to lớn của người kia, thậm chí còn chổng mông lên định tránh khỏi cái ôm của anh. Ngón tay nóng rực của người đàn ông cũng đã vươn tới xoa nắn, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó cách lớp qυầи ɭóŧ.

“Ưm!”

Thẩm Thụy Trạch rên lên một tiếng, cơ thể cậu run lên nhưng lại cứng ngay tại chỗ.

Sắc mặt vốn tái nhợt lại hiện lên màu phấn hồng e lệ, nhưng trong đôi mắt ấy lại tràn ngập sự sợ hãi và luống cuống. Trên chiếc qυầи ɭóŧ sạch sẽ hơi thấm một mảng chất dinh dính, cậu không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng Alpha trước mặt lại khẽ cười một tiếng.

Anh lại xoa nắn chim bé chưa trải sự đời của Omega vài cái như đang an ủi. Sau đó, anh nâng cái mông nhỏ của người kia lên rồi kéo quần áo vướng víu ra ném sang một bên.

“Không… Không được!” Thẩm Thụy Trạch mở to hai mắt nhìn anh.

Nhưng cậu không còn chút sức lực nào cả nên không thể tránh bàn tay anh được. Cho dù cậu có cố gắng kẹp hai chân lại che mình đi nhưng vẫn bị lột qυầи ɭóŧ ra. Nước mắt đọng lại rồi chảy xuống khỏi bờ mi cậu, cậu vừa khóc vừa nức nở như đang chịu tủi thân lắm vậy. Tống Thế Minh cũng dừng động tác lại, anh có vẻ không rõ tại sao cậu lại phản ứng như vậy.

“Đừng khóc.” Anh mở miệng nói với chất giọng khàn khàn: “Vì sao lại cứ khóc mãi như thế?”

Là vì không thích anh sao?

“Em… Em…” Omega cúi đầu, những ngón tay đặt lên vai anh đều đang không ngừng run rẩy, “Không làm nữa có được không… Em còn chưa động dục… Chẳng phải ngài đã nói… Đợi em động dục xong mới… Mới đánh dấu hoàn toàn sao…”

“Nếu vậy thì.”

Alpha mím bờ môi mỏng.

Anh cũng không muốn ép buộc Omega của mình, nên dù đã không thể kiềm chế được nữa, anh vẫn cởϊ áσ vest của mình ra khoác lên vai cậu nhóc. Trái ngược với cơ thể gầy yếu của Omega, áo vest của anh đủ để che kín hết mông Thẩm Thụy Trạch. Cài từng cái cúc áo lại xong anh mới bế Omega lên rồi đặt cậu xuống mép giường.

“Tôi đi tắm đã.” Sắc mặt anh vẫn chẳng thay đổi mảy may: “Áo ngủ ở trong tủ, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Thẩm Thụy Trạch hoang mang ngồi trên giường.

Cậu không ngờ rằng mình sẽ được thả ra như vậy. Tuy nhiên, cậu cũng chẳng vui chút nào mà còn cảm thấy mình như bị ghét bỏ vậy. Cậu làm gì có tư cách từ chối một vị thượng tướng Alpha cơ chứ? Huống chi hành động của đối phương cũng chẳng thô bạo gì cho cam. Tiểu Omega ngẩn ra một lúc, không biết tại sao lại thấy có hơi muốn khóc.

Cậu quá sợ hãi.

Là một Omega nam nhưng lại có một đóa hoa của phái nữ ở phía dưới, cậu làm sao dám để lộ nó trước mặt Tống Thế Minh chứ?

Trong phòng tắm lúc này vang lên nước chảy, chắc hẳn là Alpha đang tắm. Lúc này cậu mới tỉnh táo lại lảo đảo trèo xuống giường rồi kéo tủ quần áo ra bắt đầu tìm kiếm đồ mà mình có thể mặc. Có lẽ người hầu đã chuẩn bị quần áo có số đo của cậu từ trước nên ở bên cạnh quần áo cỡ lớn của Alpha mới có một chồng quần áo thuộc về cậu được xếp gọn gàng. Cậu mặc qυầи ɭóŧ vào rồi lấy một bộ quần áo ngủ dài tay ra mặc. Không còn thấp thỏm lo âu như vừa rồi nữa, cậu nhẹ nhàng rúc vào chiếc giường ấm áp.