Phản Công Làm Công

Chương 1

"Vệ Biện, giúp một đợt đi!"

Máy phun sương mù, từng chùm ánh sáng lóa mắt đung đưa trong bóng tối, song song với nó là mùi thuốc lá cùng mùi rượu nồng nặc. Hơn tám mươi phần trăm ở đây đều là nam giới nên mùi hooc môn tán loạn khắp cả.

"MAIDU", Gay Bar lớn nhất thành phố H.

Bốn vũ nam đứng ở bốn góc của trung tâm, cơ ngực lớn và cặp đùi săn chắc chạy theo tiếng nhạc vang dội, cơ thể họ uốn éo thành những vòng cung đầy gợi cảm và nóng cháy, bầu không khí hưng phấn lưu động, sương mù làm mơ hồ tầm nhìn và vài chùm tia sáng trắng hắt vào người họ. Làn da màu lúa mạch được bao phủ bởi tầng ánh sáng đầy hấp dẫn, nhưng bây giờ lại không mấy ai chú ý đến bọn họ.

DJ trên đài bắt lấy microphone hét lớn và lo lắng nhìn về phía bên trái của sân khấu: "Vệ Biện-----!"

Âm nhạc đùng đùng hòa lẫn với nhịp trống càng lúc càng lớn, đã sắp đến hồi cao trào của đoạn nhạc.

Một người nhảy lên từ bên trái sân khấu, động tác của anh nhanh chóng được ánh đèn chiếu sáng thu vào, tóc vàng sau mũ vì động tác ấy mà giơ lên một đường vòng cung gọn gàng trong không khí.

Tóc vàng! Bím tóc!

Là Vệ Biện!

Những tên đàn ông chen chúc trước sân khấu với hai cánh tay duỗi thẳng cùng nhịp tim và tiếng thét chói tai hòa lẫn, cổ họng như vỡ ra, phát điên muốn vươn tay chạm đến sân khấu và âm nhạc đã bắt đầu vang đến điểm cao trào!

"Đệch mợ, Vệ Biện!"

DJ lùi ra sau sân khấu ngay lập tức và nhường chỗ cho Vệ Biện đến cứu tràng.

"MAIDU" có tổng cộng ba người hát chính thay phiên nhau làm việc, Vệ Biện và dàn nhạc của anh không có lịch vào hôm nay, ngày thường anh cũng chỉ hợp tác với dàn nhạc của mình, bây giờ người này đồng ý lên sân khấu cứu giúp đợt này làm cho DJ cảm động muốn khóc lên.

Vệ Biện ấn mũ lưỡi trai xuống.

Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản, áo vest và quần ống rộng, đầu đội mũ lưỡi trai và chân đi giày thường.

Ít nhất 70% nam giới trong này đều tươm tất gọn gàng hơn anh ta, nhưng bản thân Vệ Biện cũng không cần phải chuẩn bị gì.

"Hi," Anh cầm microphone, cố tình làm cho âm thanh thêm chút khí thở hổn hển gợi cảm và quyến rũ chạy đến tai mọi người qua micro, "Sẵn sàng chưa?"

Trả lời cho câu hỏi của anh là tiếng la ó có thể lật ngược cả nóc nhà.

Xung quanh sân khấu bắn từng tia lửa cùng máy phun sương mù mịt khắp quán, tiếng nhạc sôi động lại tiếp tục vang lên.

Ở giữa có một ghế dài rất lớn, đây là vị trí tốt nhất trong toàn bộ "MAIDU", sô pha bọc da màu đen êm ái và chiếc bàn kính ở giữa được đặt một cách tinh xảo với những đĩa trái cây và đồ uống.

Thông thường nếu không có ai tranh đoạt thì giá vé ghế ngồi này tầm khoảng 5000 một đêm. (Khoảng 17 triệu tiền Việt)

Ngồi ngay ngắn trên sô pha màu đen, Tề Trang ôm tiểu thịt tươi bên người, nhìn chằm chằm vào người trên sân khấu.

Vệ Biện đã hung phấn lên, anh ném cái mũ lưỡi trai trên đầu xuống, mái tóc nhuộm vàng kim lóng lánh rực rỡ trong ánh đèn, đuôi tóc xõa ngang má, và ẩn dưới mũ là một khuôn mặt đẹp không thua kém gì minh tinh.

Tiểu thịt tươi nhỏ tiếng "A" một cái.

Một đợt tiếng thét chói tai và nhiệt khí lại bóc lên không thể nào kiểm soát được.

Đám người chen chúc nhau điên cuồng cướp lấy cái mũ vừa bị ném xuống kia.

"MAIDU", quán bar dành cho người trưởng thành, nói là quán bar nhưng người đến thích gọi nó là hộp đêm, tới đây đa số là đồng tính nam, một số là đồng tính nữ, hủ nữ, cùng với thẳng nam vì tò mò nên đến.

Tới nơi này, là vì buông thả.

Một tay Vệ Biện chạm vào cổ mình, trượt xuống cơ bụng, eo và vặn nhẹ đũng quần, eo và hông nhẹ nhàng vặn vẹo, phóng điện xuống đám đông bên dưới, khóe miệng mang theo vài nét lười biếng khẽ gợi lên.

Rất quyến rũ.

" A a a! Vệ Biện chơi em đi!"

Dù chỉ là một động tác cũng đủ làm cho khuôn mặt nhiều người đỏ bừng lên.

"ĐM ĐM!"

"Vệ Biện! Ông đây tiêu tiền mua một đêm của cậu!"

"Xin anh hãy nhìn em!"

Chiếc mũ lưỡi trai vừa ném xuống đã có một người đàn ông trang điểm đậm nhặt được, gã dẫm lên mặt bàn múa máy cánh tay để thu hút ánh nhìn của Vệ Biện, sau đó gương mặt say mê đến mức nhũn cả hai chân, cúi đầu in lên mũ lưỡi trai của Vệ Biện một dấu hôn màu đỏ tươi.

Nhân viên nhanh chóng đem bình xịt màu đã chuẩn bị tốt ra cùng với vô số mảnh giấy màu bay tán loạn khắp không trung.

Tầm một phút mới dừng lại.

Tề Trang buông tay ôm tiểu thịt tươi, thay vào đó lại nhéo nhẹ vành tai người ta, " Bé con, em biết cậu ta hử?"

Tiểu thịt tươi si mê nhìn chằm chằm người trên sân khấu, sau một lúc mới giật mình nghe thấy câu nói của người bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng lên, ngoan ngoãn lắc đầu,"Em xin lỗi Tề thiếu, em không quen anh ấy, em giống Tề Thiếu mới chỉ đến đây lần đầu tiên."

Tề Trang luôn bao dung tình nhân của mình, hắn trả lời không sao, rồi đứng dậy chậm rãi đi đến quầy bar.

Quầy bar hình bầu dục có hai người bartender đang bận rộn pha chế đồ uống, bọn họ nhẹ nhàng lắc lư theo âm nhạc, khuôn mặt đều rất đẹp trai.

Gõ gõ bàn bar, bartender mỉm cười lịch thiệp, " Qúy khách cần rượu gì ạ?"

Tề Trang," Không chỉ rượu, mà tôi còn muốn nói chuyện phiếm với cậu."

Tên tình trường lão luyện, một ánh mắt, một hành động, một câu nói cũng có thể làm nên một cuộc gặp gỡ mĩ lệ.

Chưa đầy một lúc bartender đã hiểu rõ, gã chỉ tay về phía sân khấu, "Ngài không biết cậu ấy? Đó là át chủ bài của MAIDU chúng tôi."

"Cậu ấy tên Vệ Biện."

Tề Trang quay đầu lại nhìn về trung tâm sân khấu, ánh mắt toát ra câu chữ " Muốn chơi cậu ta" không hề che lấp chút nào.

Ngày thường hắn chỉ thích mấy đứa nhỏ nghe lời, nhưng ăn nhiều rồi cũng muốn thay đổi khẩu vị một chút.

Trên sân khấu Vệ Biện đã kết thúc đoạn cao trào.

Anh đã ở trên đài gần một tiếng đồng hồ, hơi bực mình, người tiếp quản đã nhanh chóng lên sân khấu và cầm lấy chiếc micro bị anh ném về phía gã.

Trên microphone có vết ướt, là mồ hôi trên tay Vệ Biện.

Trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.

Cùng với một vài sợi tóc vàng, nóng, ướt, và gợi cảm.

Thanh âm của đám đàn ông hét cao giọng đến mức khó phân biệt nam nữ, khàn khàn nghe không rõ đang kêu la gì, Vệ Biện không quan tâm, anh phất phất tay lập tức nhảy xuống sân khấu.

Đến khi Tề Trang không còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ mới xoay đầu lại, bartender đang cùng hắn nói chuyện nhưng chỉ đáp lời cho có lệ, sau đó cười hỏi gã vị trí WC.

Lúc nãy Vệ Biện nhảy xuống sân khấu, áo thun nâng lên để lộ phần eo và bụng, dường như còn có thể thấy rõ những giọt mồ hôi lăn dài, dù chỉ là một mảnh làn da nho nhỏ, hai giây ngắn ngủi, vẫn có cảm giác rất tuyệt vời.

Muốn đến WC để giải quyết, ở cửa nhà vệ sinh lại chợt nghe lén được việc gì đó.

Cửa WC bị người đóng lại, người đàn ông trong phòng có hơi kích động liên tục nói về tình cảm và say mê của cậu ta.

Nhưng Tề Trang chỉ nghe được một giọng nói, bên còn lại vẫn chưa nói năng gì.

Hắn không phải kiểu người thích nghe lén chuyện người khác, khắc trong xương đã có gen xấu xa, giờ đây định bụng không để ý đến việc này mà trực tiếp đẩy cửa vào trong sau đó bình tĩnh thưởng thức biểu tình kinh ngạc của hai người phía sau cánh cửa.

Nhưng giây tiếp theo, bên còn lại lên tiếng.

Là thanh âm của Vệ Biện, giọng anh thiếu kiên nhẫn và có chút lạnh nhạt, " Ông đây không có hứng chơi mày."

Tề Trang dừng tay lại.

Người đàn ông đang bày tỏ không thể tin được, "Anh từ chối tôi mà cũng có lệ đến mức đó sao?! Rõ ràng anh có cảm giác với tôi! Bây giờ nó còn chưa mềm xuống nữa kìa!"

Cậu ta chỉ vào quần Vệ Biện, trên mặt có chút hồng,"Vệ Biện, anh là vũ công tuyệt vời nhất em biết, mạnh nhất vũ trụ."

Vệ Biện cười nhạo cậu, " Là vì tao đang muốn đi tiểu, đồ ngu."

Tề Trang không nhịn được cười điên.

Tiếng cười của hắn làm người bên trong giật mình, người bày tỏ tình yêu thất bại tức giận trừng mắt nhìn hắn, hất vai hắn ra rồi bước ra ngoài.

Vệ Biện đứng thẳng người, liếc mắt không có cảm tình nhìn Tề Trang, cuối cùng cũng có thời gian giải quyết việc riêng.

Vệ Biện kéo khóa quần lên và rửa tay sau khi xong việc, tranh thủ lúc này dựa lên bồn rửa tay hút điếu thuốc.

Tề Trang đang rửa tay bên cạnh, nước trên tay hắn rơi xuống quần tây sáng màu của Vệ Biện, để lại một vết đen lớn.

Hắn nói,"Ô, tôi xin lỗi."

Vệ Biện ngậm thuốc lá nghiêng đầu liếc xéo hắn, Tề Trang đứng đắn: " Cậu có cần tôi bồi thường một cái quần khác không?"

Vệ Biện quay đầu, nhìn rõ mục đích của người này, "Ra cửa quẹo trái đến tiệm vịt."

Tề Trang rút giấy ra lau khô tay, đi tới trước mặt đối phương, hơi cúi đầu nở nụ cười," Đi cùng tôi chứ?"

Nụ cười này rất có mị lực.

Năm nay hắn 27 tuổi, đã chơi qua vô số cả nam và nữ, Tề Trang muốn, ít có ai, không, chưa từng có ai có thể từ chối đôi tay dang rộng của hắn.

Tướng mạo anh tuấn, cả dáng người, còn có tiền.

Điều này làm cho hắn càng trở nên toàn năng.

Vệ Biện phun ra một ngụm khói phả trên mặt hắn, "Muốn anh đây chjch cậu hả? Đi xếp hàng đi."

Giờ đang là tháng 7, 1 tháng 7, là lúc thời tiết trở nên nóng bức, điều hòa ở MAIDU bật hết công suất hơn nữa giờ đã rất muộn, làn da Tề Trang có cảm giác lạnh lẽo như tủ lạnh.

Nhưng Vệ Biện thì khác.

Anh vừa mới xuống sân khấu, có lẽ mồ hôi đã biến mất nhưng vẫn còn hơi thở nóng như núi lửa phun trào khiến ai cũng có thể bị bỏng rùng mình.

Ngay cả khói phun ra cũng nóng như thiêu đốt.

Tề Trang lại gần anh cố ý hạ thấp giọng nói: "Là tôi muốn làm cậu, nhìn cậu làm lòng tôi ngứa ngáy."

Từng có một vị tình nhân miêu tả thanh âm của Tề Trang, chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ cảm giác bản thân vừa trải qua một trận làʍ t̠ìиɦ.

Chân mềm, cổ họng căng cứng, lòng ngực nhảy bình bịch.

Đó là "Công âm" thứ thiệt.

Hắn lấy danh thϊếp từ trong ví ra, nhét vào túi Vệ Biện: "Tề Trang, chờ cuộc gọi của cậu."

Nói rồi hắn nhẹ nhàng rời đi.

Vệ Biện hút xong một điếu thuốc, dập tắt, lấy danh thϊếp từ trong túi ra ném vào thùng rác không thèm nhìn.

Khi anh đi ra ngoài tiếng nhạc vẫn còn chói tai, thỉnh thoảng có nam có nữ uống rượu vào lại nôn thốc nôn tháo chạy đi, anh lặng lẽ vô phòng nghỉ nhờ ánh đèn tối tăm, trong phòng có bốn năm người vũ nam đang nghỉ ngơi, bọn họ đã thay bộ quần áo bó sát cho đợt nhảy múa tiếp theo, bộ phận nào cũng kề sát làn da.

Có vài người lập tức cười toe toét, " Ôi, anh Biện, lại đây ngồi đi."

Vệ Biện đến bên sô pha xách cái túi của mình, cầm nó đứng trước mặt bọn họ, " Sao? Không muốn để anh trai đi hả?"

"Đương nhiên không muốn, ngày hôm qua vừa được gặp anh Biện, hôm nay lại được gặp, em không ngờ anh Biện sẽ ra tay cứu giúp, đúng là một niềm vui lớn mà!"

Vệ Biện cười, " Đẹp trai không?"

"Đẹp đến mức mềm cả chân!"

Vệ Biện rút tay, đặt hai ngón tay lên môi hôn một cái rồi thổi qua phía bọn họ, " Vậy thì đêm nay phải mơ thấy anh đấy nhé."

Nói xong câu này, anh cầm túi rời khỏi phòng nghỉ. Chỉ để lại phía sau lưng những tiếng hét kích động chói tai.