Chiếc xe Cadillac ngừng ở trang viên, người hầu bận rộn tới tới lui lui đã sớm thành thói quen, lập tức lui sang một bên, ngay sau đó, một người thân cao chân dài từ trên xe bước xuống, áo blouse trắng trên người cũng chưa kịp cởi, hiển nhiên là vội vội vàng vàng trở về.
“Tiểu thiếu gia.”
Thẩm Ngộ nở một nụ cười chuyên nghiệp với đám người hầu, mái tóc màu hạt dẻ sáng óng, khuôn mặt vốn trắng nõn dưới ánh sáng lại càng thêm loá mắt, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, rõ ràng là ôn nhu, rồi lại làm người ta nhìn không hiểu, tạo nên một loại cảm giác người sống chớ gần.
Nhanh chóng tiến vào biệt thự, đi thẳng đến phòng cuối ở lầu hai, giày da sang trọng đi trên mặt đá cẩm thạch tạo thành những tiếng cộp cộp vui sướиɠ, thể hiện được tâm tình lúc này của chủ nhân.
Quả nhiên, còn không có vào phòng, một trận tiếng khóc nức nở truyền ra tới, ngay sau đó chính là một trận “Bạch bạch bạch” càng thêm vang dội.
“Tao hóa, khóc cái gì, vừa nãy không phải còn rất lợi hại sao?” Tiếng khàn khàn tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông từ kẹt cửa truyền ra.
Toàn bộ hành lang lầu hai vô cùng yên tĩnh, một người hầu cũng không có, hiển nhiên, bọn họ đều giữ kín chuyện này, chuyện của hào môn là thứ mà họ không thể tùy tiện nói.
Thẩm Ngộ đẩy cửa ra, một mùi hương da^ʍ mĩ tanh tưởi liền ập tới, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh tuyết trắng, trong phòng giống như vừa mới trải qua một cuộc chiến kịch liệt, chăn gối rơi đầy đất, thậm chí có một cái còn bị xé nát, lông mềm bên trong bay khắp nơi, vừa thấy liền biết người phản kháng có bao nhiêu lợi hại.
Đã lâu như vậy, móng tay vẫn sắc bén như cũ, không chú ý liền sẽ cào bọn họ chảy máu.
Vai lưng người đàn ông đĩnh bạt, áo sơ mi hồng nhạt không có một tia nếp uốn, mơ hồ có thể nhìn đến cơ bắp rắn chắc bên trong, cổ tay áo xoắn lên, lộ ra cánh tay màu lúa mạch săn chắc, phía trên có một dấu răng còn đang chảy máu phá lệ bắt mắt, nhưng người đàn ông lại phảng phất không cảm giác được đau đớn, ôm thiếu niên trần trụi trong lòng ngực, đè xuống giường, điên cuồng thọc vào rút ra, làm cho đôi chân thon dài trắng nõn run rẩy không ngừng, trong khoảnh khắc đó, đạt tới cao trào, hoa huyệt mềm mại phun ra một lượng lớn chất lỏng trong suốt, làm cho quần tay của người đàn ông ướt nhẹp.
Nghe được động tĩnh, người nọ xoay đầu, đôi mắt đào hoa diễm lệ khi đối diện với Thẩm Ngộ liền trở nên vô cùng sắc bén, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường, động tác dưới thân cũng càng thêm tàn bạo, đại dươиɠ ѵậŧ tím đen lại một lần đẩy ra môi âʍ ɦộ, hung hăng cắm vào nhục động nước sốt đầm đìa, không thèm bận tâm đến thiếu niên vừa mới cao trào dưới thân.
“Ô…… Không, từ bỏ…… Tôi sai rồi…… Tôi...tôi sai rồi…… Ách… Không, quá sâu……”
Thẩm Diệc mờ mịt nhìn trần nhà, động tác quá kịch liệt làm cho chiếc giường vang lên tiếng kẽo kẹt, khuôn mặt tinh xảo của cậu che kín nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng khóc nức nở, nhưng cậu chỉ có thể dùng đôi tay đang bị trói gắt gao ôm lấy cổ người đàn ông, giống như cọng rơm cứu mạng, khẩn cầu người nọ đừng cắm quá sâu.
“Ca ca, anh luôn làm sai xong mới biết xin lỗi.” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, vừa lòng nhìn khuôn mặt đen tối của Thẩm Ngộ, cúi đầu ngậm lấy vành tai của tao hóa dưới thân, liếʍ hôn một cách sắc tình, đầu lưỡi ướt nóng tham nhập vào bên trong, muốn lưu lại dấu vết của mình trên người anh trai.