Lệ Nhiên ngồi xe lăn, đi lại không tiện, làm sao có thể phản kháng được người mau mắn như Sở Trần.
Mười giờ tối, đây là thời điểm cuộc sống về đêm của người bình thường bắt đầu, Sở Trần tắm rửa xong thì dùng tư thế không khoan nhượng đẩy mạnh Lệ Nhiên vào phòng ngủ.
“Đã giờ này rồi, nên ngủ đi thôi.” Sở Trần cười tủm tỉm, “Thức đêm không tốt cho sức khoẻ đâu, còn khiến tóc rụng hói đầu nữa đấy, anh mà bị trọc đầu….”
Nghĩ tới đây, Sở Trần liếc Lệ Nhiên.
Chậc.
Dù có đẹp trai tới đâu mà bị hói thì Sở Trần cũng không nuốt nổi.
Lệ Nhiên nhạy bén cảm nhận được tầm mắt của Sở Trần, anh cũng liếc cậu.
Gương mặt Sở Trần vẫn giữ nguyên nụ cười, dường như đi ngủ là một chuyện gì đó vô cùng vui vẻ.
Nhưng…..
Lệ Nhiên cúi đầu nhìn lướt qua tin tức đang chuyển động nhanh trên vòng tay.
Rất nhiều người đều đang mắng Sở Trần không biết tốt xấu, người tốt như Hoắc Lăng bị mù mới muốn cưới cậu, thậm chí còn có kẻ tự xưng là người tốt rêu rao những chuyện xấu trước kia của Sở Trần khắp nơi.
Lệ Nhiên xem một chút, có hơi không vui.
Trên mạng có nhiều người đang mắng như thế, vậy mà Sở Trần còn vui vẻ cái gì.
Nhưng Sở Trần không để ý, cậu cũng thấy không đáng phải để ý mấy thứ thừa thãi làm gì.
Lệ Nhiên cũng không xem nữa, anh tắt toàn bộ nội dung trên vòng tay rồi điều khiển xe lăn đi tắm trước.
Trong lúc chờ đợi Lệ Nhiên tắm rửa, Sở Trần nhận được điện thoại của Sở Nguy Vân.
Vừa bắt máy, đầu bên kia đã vang lên âm thanh nổi giận của Sở Nguy Vân: “Sở Trần! Cái thằng nhóc này – vừa mới khen mày xong, giờ ba ngày không đánh mày đã muốn leo lên mái nhà lật ngói phải không? Chuyện ở bữa tiệc là thế nào? Khôn hồn thì giải thích cho rõ ràng! Nếu không nói rõ….”
Sở Nguy Vân đang muốn nói gì đó khó nghe, nhưng bỗng nhiên nhớ tới vài lần trước nên cố gắng nín lại.
“Thì còn chuyện gì nữa?”
Sở Trần vừa thấy Sở Nguy Vân lớn giọng đã thấy hơi bực mình, nhàn nhạt nói, “Trước đó không phải tôi đã nói với ông là những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của tôi sao?”
“Kế hoạch? Mày bây giờ thì có cái kế hoạch gì chứ! Nhìn xem trên mạng họ nói cái gì kia kìa? Sở gia cũng bị chửi lây….ôi, tóm lại mày muốn cha mày tức chết chứ gì…. Giờ làm sao đây? Hoắc gia chắc chắn sẽ lại nổi giận thôi! Vất vả lắm mới dỗ yên được họ.”
Sở Trần chẳng thèm nể nang gì mặt mũi Sở Nguy Vân, nói toẹt ra: “Ông quá thiếu kiên nhẫn, nhìn đã biết không phải người làm được việc lớn rồi. Nếu không phải biết chọn vợ thì giờ ông làm được cái trò trống gì nữa không biết.”
Sở Nguy Vân: “Mày…”
Ông ta đột nhiên thấy tức ngực, cảm giác như bực không thở nổi.
Xem ra sau này không thể tuỳ tiện nói chuyện với Sở Trần nữa.
Mỗi lần Sở Trần làm loạn chuyện gì đó, ông ta chất vấn Sở Trần thì đều sẽ bị cậu phản kích lại.
Cứ như thế chẳng phải ông ta sẽ mất mười năm tuổi thọ sao?
Thằng nghịch tử!
Không chờ Sở Nguy Vân mở miệng, Sở Trần đã nói thẳng: “Không phải ông đã xem tin tức rồi sao? Tại sao còn hỏi tôi làm cái gì? Cẩn thận nghĩ lại đi.”
Sở Nguy Vân: “???”
Nghĩ cái gì?
Sở Trần: “Ông nghĩ đi, vì sao Hoắc Lăng thấy tôi nói chuyện với Lệ Nhiên lại tức giận rồi ngăn cản tôi?”
Sở Nguy Vân sửng sốt.
Sở Trần thấy Sở Nguy Vân có vẻ như đã nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng vẫn chưa hiểu hoàn toàn mà thở dài: “Hoắc Lăng không phải người của tôi, thậm chí hôn ước từ trong bụng mẹ của chúng tôi cũng hỏng rồi, chỉ có Sở gia bây giờ vẫn bám lấy Hoắc gia thôi. Theo lý thuyết, hắn thấy tôi tìm người khác thì phải vui mới đúng, vì cuối cùng cũng có lý do để không phải đính hôn với tôi, nhưng tại sao hắn lại nổi giận?”
Sở Nguy Vân vỗ đùi, đã ngộ ra.
“À, ta hiểu, ta hiểu rồi.”
Ông ta cười tủm tỉm: “Thì ra là thế….con đang lạt mềm buộc chặt, cố ý đi tìm Lệ Nhiên ngay trước mặt hắn, chính là để thử địa vị của mình trong lòng Hoắc Lăng!”
Sở Trần gật đầu, vẻ mặt kiểu trẻ nhỏ dễ dạy.
Sở Nguy Vân không rảnh chấp nhặt thái độ cao ngạo của Sở Trần, ông ta xoa xoa tay, hưng phấn nói: “Vẫn là con nghĩ chu đáo. Thế gần đây….con có gặp dì Phong của con không? Thái độ của bà ta với chuyện này thế nào?”
“Chưa đâu, nhưng đã hẹn mai gặp rồi.”
Sở Trần nói, “Tuy đã xác định được suy nghĩ của Hoắc Lăng, nhưng vẫn cần phải lấy lòng dì Phong nữa. Thế này đi, ông chuyển cho tôi bảy trăm vạn, tôi đi mời một đầu bếp tới lấy lòng dì Phong và Hoắc Lăng. Ông biết đấy, giờ chi phí mời đầu bếp rất cao, hơn nữa tôi cũng hiểu ông với dì Du Nhiễm vừa kết hôn, chắc là còn khó khăn nên chỉ xin vậy thôi. Còn thiếu bao nhiêu thì tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Sở Nguy Vân: “……..”
Đương nhiên Sở Nguy Vân biết mời đầu bếp phải tốn bao nhiêu tiền, bảy trăm vạn quả thực là không nhiều lắm. Trước đây ông ta đã chi cho Du Nhiễm còn nhiều hơn thế, nhưng nếu phải cho Sở Trần….
Cứ cảm thấy tiếc kinh người.
Sở Nguy Vân chỉ đành vừa lẩm bẩm Sở Trần có năng lực, vừa chuyển tiền cho Sở Trần.
Thái độ của Hoắc Lăng đã khiến Sở Nguy Vân thấy được hy vọng.
Nếu Sở gia có thể liên hôn với Hoắc gia, vậy thì chỉ cần vài hợp đồng thôi là lấy lại được số tiền này rồi.
Hơn nữa gần đây miệng Sở Trần đều rất ngọt.
Nói hay hơn trước kia nhiều.
Sở Trần thấy tiền vào tài khoản, cũng vui hơn chút. Sau đó cậu mới chợt nhớ ra một chuyện rồi hỏi Sở Nguy Vân: “Đúng rồi, dạo này ông với dì Du Nhiễm thế nào? Đã đội mũ tôi mua cho ông chưa?”
“Có đội. Mũ quả thật không tồi, rất nhiều người khen đẹp.” Giọng điệu Sở Nguy Vân mang theo ý cười, nhưng khi nhắc tới Du Nhiễm, ông ta không nhịn được khẽ than, giữa mày cũng hơi buồn bực, “Chỉ có điều đám người nhà này thật bảo thủ, cứ không đồng ý cho ta với dì Du Nhiễm của con bên nhau. Hai ngày nay ta chưa làm được gì cả, cứ phải giải thích cho họ, đúng là xui xẻo…. Thôi không nói chuyện này nữa cho thêm phiền. Ta còn đang bận, lúc nào rảnh liên lạc sau.”
Nói thật, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này thì Sở Nguy Vân cũng chẳng muốn tìm Sở Trần làm gì.
Một mặt là bởi vì gần đây Sở Trần ăn nói sắc bén, luôn công khai lẫn ngấm ngầm châm chọc ông ta, mặt khác là bởi vì tốn quá nhiều tiền.
Thấy vừa rồi chưa? Mới nói có vài câu đã tốn tận mấy trăm vạn.
Đúng là phá của.
Sở Trần vừa cắt liên lạc thì Lệ Nhiên cũng vừa lúc ra khỏi phòng tắm.
Sở Trần không xem vòng tay nữa, thấy Lệ Nhiên đã lên giường liền cười tủm tỉm tiến lại dụi đầu vào ngực anh.
Tư thế rất thân mật.
Lệ Nhiên sửng sốt.
Từ hôm Sở Trần dọn tới đây, sau hôm hai người ngủ chung một giường thì họ vẫn ngủ cùng nhau tới giờ. Nhưng khi đó dù sao cũng vừa mới bắt đầu nên còn có chút rụt rè, bình thường cũng chỉ lúc ngủ rồi mới vô thức dựa sát vào nhau thôi. Không giống hôm nay. Tư thế thân mật ôm nhau này giống như tình cảm của họ đã rất sâu đậm vậy.
Vì sao hôm nay Sở Trần lại chủ động như vậy?
Có phải tức giận vì những lời trên mạng nên tìm an ủi không?
Lệ Nhiên nghĩ mãi không hiểu.
Nhưng anh còn chưa nghĩ ra thì đã thấy Sở Trần chọn một tư thế thoải mái rồi nặng nề ngủ mất.
Trong phòng còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nhè nhẹ.
Lệ Nhiên cúi đầu nhìn.
Trán Sở Trần giãn ra, dáng vẻ vô tâm vô phế, vẻ mặt cũng không hề sầu bi.
Da cậu rất trắng, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, cho dù nhìn từ khoảng cách gần cũng rất mịn màng. Đôi mắt linh động đa tình ngày thường giờ đã nhắm lại, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ, miệng hơi hé ra một chút, như đang mời người hái.
Đột nhiên, thân thể cậu hơi giật giật, rất tự nhiên chen chân mình kề sát vào Lệ Nhiên để sưởi ấm.
Trên đùi Lệ Nhiên như có thêm hai khối băng.
Anh cụp mắt, hồi lâu không ngủ được, một lúc sau lại mở vòng tay ra, nhanh chóng dặn dò cấp dưới vài câu, nghe cấp dưới trả lời xong, lúc này Lệ Nhiên mới vòng tay phải qua eo Sở Trần rồi ôm chặt cậu vào lòng.
Ngày hôm sau.
Một đêm mộng đẹp, Sở Trần vui vẻ rời giường, mang theo bảy trăm vạn Sở Nguy Vân chuyển cho tới một nhà hàng nổi tiếng rồi thuê một đầu bếp, nghe nói là tay nghề khá ổn. Còn mang theo chút nguyên liệu không được tươi cho lắm ở nhà mình tới Hoắc gia lấy lòng Phong Như Vân.
Ngồi trên sofa Hoắc gia, Sở Trần giới thiệu với Phong Như Vân: “Tay nghề của vị đầu bếp này rất ổn, rất nhiều người đều khen, cũng như muốn mời ông ấy về làm bếp trưởng….”
Đang nói thì Hoắc Lăng từ trong phòng bước ra.
Ánh mắt hắn lạnh băng, chẳng thèm liếc Sở Trần, lại càng không chào hỏi, cứ vậy quay đầu đi luôn.
Phong Như Vân nhíu mày đỡ lời: “Đứa nhỏ này….giờ vẫn còn đang giận ấy mà.”
Trong lòng Sở Trần khẽ động, làm ra vẻ thấp thỏm: “Là vì lúc trước con bỏ theo chồng con ở bữa tiệc sao?”
“….Ầy, chẳng lẽ không phải sao?Tiểu Trần, bình thường con rất giỏi quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng sao hôm qua lại như vậy? Chuyện này dì Phong cũng phải phê bình con thôi. Trước đó là a Lăng dẫn con đến dự tiệc, cho dù lúc đi, con không muốn đi cùng nó thì cũng phải nói với nó một tiếng chứ.”
Phong Như Vân nghiêm túc vỗ vỗ vai Sở Trần.
Sở Trần hơi mím môi, áy náy nói: “Thật ngại quá, khi đó con lại không nghĩ nhiều như vậy…. Đã nhiều năm con không đi dự tiệc, lại càng chẳng có ai dẫn đi, cho nên mới không biết cần phải lưu ý việc này.”
Phong Như Vân hơi khựng lại.
Sở Trần chưa từng đi dự tiệc, cũng không biết những chuyện đó, ấy là vì sao?
Còn không phải vì sau khi Giản Đại chết, không ai chăm sóc cũng chẳng ai dạy bảo thằng bé sao.
Lập tức, Phong Như Vân như nghẹn lời, không thể nói được gì nữa.
Bà nhìn vào mắt Sở Trần, thấy ánh mắt cậu đầy vẻ cô đơn chứ không phải cố ý khiến bà khó xử, chỉ đành khẽ than một tiếng rồi nói: “Tiểu Trần, là do dì Phong trước đó không suy xét chu toàn…. Giờ con ngồi đây chờ, dì Phong lên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay thôi.”
Sở Trần cố gắng lên tinh thần: “Vâng.”
Chờ khi dì Phong rời đi, cậu với thu lại vẻ mặt của mình.
Cậu thầm hừ nhẹ trong lòng.
Không ngờ tên Hoắc Lăng này, bề ngoài là công chính trong tiểu thuyết, thiết lập rất trâu bò, thế mà sau lưng lại cứ như học sinh tiểu học, lại còn mách lẻo với Phong Như Vân.
Sao hắn không nói việc hôm qua hắn hiểu nhầm cậu quyến rũ Lệ Nhiên chứ?
Đồ chó tiêu chuẩn kép.
Sở Trần lấy vòng tay ra, đang chuẩn bị kể lể với ông xã mình, lại thình lình nghe thấy giọng Hoắc Lăng vang lên: “Sở Trần. Cậu còn nhớ tên ngưu lang đã ở trong khách sạn cùng cậu cái đêm của ngày chúng ta đính hôn không?”
Tay Sở Trần hơi khựng lại: “Thì?”
“Tên ngưu lang đó chết rồi.”
Hoắc Lăng nói thẳng vào vấn đề, ánh mắt thăm dò nhìn Sở Trần, “Có lời đồn nói, hắn ta đã chọc phải ai đó nên mới bị kẻ thù lôi cổ đi ngay trong câu lạc bộ. Sau đó không một ai dám nhắc tới chuyện cậu ở cùng hắn trong khách sạn hôm đó nữa. Cho nên….là cậu tìm người gϊếŧ hắn sao?”
Người đó chết rồi á?
Sở Trần nghĩ lại một chút, nhưng không nhớ ra người đó trông như thế nào.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới cậu, Hoắc Lăng định đổ hết cho cậu chắc?
“Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
Sở Trần cười lạnh một tiếng, “Anh cũng thú vị đấy, hơi có chút động tĩnh thôi là liên tưởng đến người khác ngay được, sao anh không nói chính anh đi? Chẳng lẽ trong lòng anh không chột dạ sao?”
“Tôi?” Hoắc Lăng lạnh lùng nhìn Sở Trần, “Tôi thì có thể có cái quỷ gì.”
Lớn như vậy rồi, Hoắc Lăng vẫn luôn cảm thấy mình không hề làm gì thẹn với lương tâm.
Sở Trần đứng dậy, như cười như không.
Cậu ưu nhã đến gần Hoắc Lăng, sau đó nhẹ giọng nói bên tai hắn: “Chuyện Sư Hạo Ngôn trước đây, anh thực sự không điều tra ra được gì, hay anh không dám tiếp tục điều tra nữa?”
Sư Hạo Ngôn? Không dám điều tra?
“Cậu có ý gì!?”
Nhưng Sở Trần chẳng thèm nhìn Hoắc Lăng nữa, quay người trở lại sofa.
Hoắc Lăng đứng tại chỗ, nhìn cần cổ mảnh khảnh của Sở Trần đang quay về phía mình, hắn im lặng một lúc lâu rồi mới click mở vòng tay, nói: “Trước đó ta đã bảo các người điều tra Sư Hạo Ngôn, giờ kết quả thế nào?”
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc Sở Trần nói vậy là có ý gì.
Trên đời này có thứ gì mà hắn không dám điều tra ư?