Tặng ấm áp?
Tặng ấm áp gì?
Hoắc Lăng ngẩn ra, còn chưa suy nghĩ cẩn thận thì đã thấy cặp lông mày xinh đẹp của Sở Trần nhíu lại, đôi mắt luôn đưa tình cũng buông xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, dường như rất ghét bỏ hành động kéo cậu ta lại của mình.
Hoắc Lăng buông tay ra theo bản năng, sau đó lập tức thấy Sở Trần đi vào trong góc không quay đầu lại.
… Sau đó ngồi bên cạnh Lệ Nhiên, người bị bạo loạn tinh thần trong lúc đi nghĩa vụ quân sự, hai chân tàn tật bị nhà họ Lệ bỏ rơi, còn trông rất vui vẻ.
… Cậu ta tìm Lệ Nhiên làm gì?
Nhìn vẻ mặt kìa.
… Ánh mắt cứ như muốn dán lên mặt Lệ Nhiên, khóe miệng cong lên, người cũng nghiêng về phía đó… Lúc này cậu ta không nhớ mình là người đã kết hôn à?
Ha.
Tên đàn ông lẳиɠ ɭơ ong bướm này.
Quả nhiên lời đồn đãi bên ngoài không phải là vô căn cứ.
Không biết chồng cậu ta thấy cảnh này thì có tức đến mức đột quỵ hay không.
Hoắc Lăng dời mắt về phía Lệ Nhiên, đánh giá Lệ Nhiên bằng tâm lý mà chính mình cũng không thể nói rõ là gì.
Mấy năm gần đây tình hình nhà họ Lệ không được tốt cho lắm, đang dần dần xuống dốc, chính là vì mấy thế hệ qua không xuất hiện một đứa trẻ có sức mạnh tinh thần cao. Người tên là Lệ Nhiên này nghe nói sức mạnh tinh thần là B, còn không cao bằng B+ của Sở Trần, hơn nữa bị bạo loạn tinh thần hai năm sau sẽ chết.
Có thể nói trừ khuôn mặt đẹp một chút ra, những chỗ khác chẳng có ưu điểm nào.
Sở Trần khinh thường mình, lại coi trọng người như Lệ Nhiên ư?
Hoắc Lăng khinh miệt nghĩ, bất kể lúc trước Sở Trần có phải đang lạt mềm buộc chặt hay không thì ít ra bây giờ đã kết hôn, nhưng vẫn cấu kết với người khác khắp nơi, chính mình đã được tận mắt chứng kiến.
May mà Sở Trần không gả cho mình.
Hoắc Lăng lại lần nữa nghĩ như vậy, quay đầu đi không tiếp tục nhìn Sở Trần, mà nghĩ tới con đường sau này, đi tìm những người đáng kết giao để trò chuyện.
… Lúc trước mẹ anh ta kêu anh ta dẫn dắt Sở Trần, anh ta đã đồng ý. Nhưng bây giờ Sở Trần chủ động không đi theo anh ta, thế thì không liên quan gì tới anh ta cả.
Bên kia.
Sở Trần cười tủm tỉm ghé lại gần Lệ Nhiên, đôi mắt cong lên, hạ giọng nói: “Chồng ơi, sao anh không nói với em là anh cũng đến đây? Nếu anh nói thì chúng ta có thể cùng nhau đến đây, khiến em còn tưởng đêm nay anh sẽ trông phòng một mình, trong lòng còn rất thương tiếc đây này.”
Vẻ mặt Lệ Nhiên bình tĩnh: “Vậy à? Tôi cho rằng cậu sẽ thích đi cùng anh Hoắc Lăng của cậu hơn đấy.”
Hơn nữa nhìn Sở Trần kiểu gì cũng không thấy giống đang buồn.
Nghe vậy, Sở Trần sửng sốt.
Anh Hoắc Lăng?
Giọng điệu này của Lệ Nhiên…
Sở Trần không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng, hơi nghiêng người lén lút kéo tay Lệ Nhiên: “Bây giờ em còn phải xử lý nhà họ Sở nên không có cách nào cho anh một danh phận được, anh nhịn một chút. Không lâu sau em sẽ rời khỏi nhà họ Sở.”
Lệ Nhiên nâng tay lên: “Vậy cậu làm như thế này không sợ bị người khác thấy hả?”
“Thấy cũng chẳng sao.”
Sở Trần cười nói: “Danh tiếng của em ở bên ngoài có tốt đẹp gì đâu, làm vậy chẳng phải sẽ càng phù hợp với tính cách của em hay sao? Hơn nữa… họ không nhìn thấy thì khác nào được lời?”
Lệ Nhiên buông mi, không lên tiếng.
Sở Trần ngẫm nghĩ, nói: “Nếu anh bận tâm thì cứ nói với bên ngoài là em vừa đến dự tiệc, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị sắc đẹp của anh mê hoặc, không nhịn lòng được mà lại gần bắt buộc anh. Nhưng anh ngồi xe lăn, không thể chống cự, chỉ có thể mặc cho em muốn làm gì thì làm…”
Chỉ là một đoạn lời nói mà bị Sở Trần nói vừa chậm vừa tình tứ, cứ như thể ngay sau đó sẽ chuyển sang kênh không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.
Lệ Nhiên liếc Sở Trần.
Anh không tiếp lời.
Một lát sau, Sở Trần lại hỏi nhỏ: “Chúng ta thế này có giống như đang gian díu với nhau không?”
Lệ Nhiên: “…”
Sở Trần cười tủm tỉm nói: “Họ đều không biết quan hệ của chúng ta, còn tưởng chúng ta là người lạ, thậm chí cho rằng em với Hoắc Lăng có hôn ước từ nhỏ, nhưng em lại vứt bỏ Hoắc Lăng trong bữa tiệc mà đi tìm anh, còn lén sờ tay anh… Anh thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ không?”
Trên mặt Lệ Nhiên không có chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng lấy tay Sở Trần ra: “Cậu đừng ngồi bên cạnh tôi, cũng đừng sờ tay tôi.”
“Sao vậy?”
Sở Trần vừa cười vừa nói bằng giọng điệu đáng thương: “Chẳng lẽ ngay cả anh cũng ghét bỏ em à?” Sau đó lại đổi giọng khác: “Nhưng em vẫn muốn sờ tay anh, anh lại không trốn được, anh có thể làm gì được đây?”
“Đủ rồi.”
Giọng nói của Hoắc Lăng đột nhiên truyền tới từ đằng sau.
Sở Trần khựng lại, quay đầu nhìn Hoắc Lăng.
Sắc mặt Hoắc Lăng đen như đáy nồi, giọng nói lạnh lùng: “Cậu đừng ở đây làm mất mặt nữa. Cậu đừng quên thân phận của cậu…”
Hoắc Lăng biết chuyện Sở Trần đã kết hôn không thể tiết lộ, cho nên trước mặt Lệ Nhiên chỉ có thể nhắc nhở Sở Trần một nửa. Nhưng nói xong câu này, Sở Trần còn chưa lên tiếng thì Lệ Nhiên ngồi trên xe lăn trước mặt anh ta đã khẽ xì một tiếng, hỏi ngược lại: “Thân phận của cậu ta là gì?”
Hoắc Lăng: “?”
Hoắc Lăng đối diện với Lệ Nhiên.
Đôi mắt Lệ Nhiên lạnh lẽo, nhìn anh ta với vẻ hung ác, không hiểu sao Hoắc Lăng lại cảm nhận được một chút đề phòng và đe dọa từ tầm mắt của anh.
Nhưng rõ ràng anh ta lại đây để tốt bụng nhắc nhở…
Khoan đã.
Chẳng lẽ Lệ Nhiên thật sự thích tuýp người như Sở Trần?
Được lắm.
Kẻ muốn cho người muốn nhận, mình thành ra làm điều thừa.
Hoắc Lăng thật sự bị hai người này chọc tức đến mức bật cười.
“Được.” Anh ta nhìn Sở Trần, cười lạnh: “Thân phận của Sở Trần là gì, anh có thể tự hỏi cậu ta, xem thử cậu ta có nói thật với anh hay không. Dù sao tôi cũng đã nói hết lời rồi.”
Anh ta xoay người muốn rời đi, nhưng chợt nghĩ tới chuyện gì khác, thế là lại quay đầu nói: “Hôm nay có rất nhiều người đến dự tiệc, chuyện này nhất định sẽ lan truyền ra ngoài, hai người tự giải quyết đi.”
“Khoan đã.” Sở Trần kêu.
Hoắc Lăng khựng lại.
Anh ta thầm nghĩ, Sở Trần lại muốn nói gì nữa? Chẳng lẽ đã là lúc này rồi mà còn muốn tẩy trắng cho mình sao? Nói cậu ta và Lệ Nhiên không có quan hệ?
Anh ta quay lại, không kiên nhẫn nhìn Sở Trần.
Sở Trần cười tủm tỉm đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lệ Nhiên.
Cậu miễn dịch với Hoắc Lăng là vì cậu chưa bao giờ để tâm tới lời nói của Hoắc Lăng. Dù sao người này cũng chưa bao giờ lọt vào mắt cậu, nhưng cậu không muốn Lệ Nhiên phải chịu thiệt thòi như mình.
Lời nói vừa rồi của Hoắc Lăng đã hạ thấp cả Lệ Nhiên.
Sở Trần không hài lòng.
Khuôn mặt của cậu trông ôn hòa, vẫn luôn mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Giới thiệu một chút nhé, đây là chồng tôi. Chính là người mà tôi đã cưới chạy từng kể với anh và dì Phong.”
Hoắc Lăng: “???”