“Biết lái xe điện không?”
“Em biết, xe ba gác cũng biết.”
“Được rồi, vậy ngày mai lại đây, làm thử ba ngày, mặc kệ cảm thấy thích hợp hay không thích hợp với việc làm hay không thì vẫn sẽ được trả tiền lương.”
“Đàn chị, hiện tại chị còn nhiều việc cần phải làm không? Em có thể làm phụ với chị.”
Vưu Gia tưởng cậu ta đại khái là thật thiếu tiền, liền hỏi, “Biết làm vằn thắn không?”
Trần Phi vội vàng gật đầu, “Nhào bột mì hay nắn bánh, cán vỏ em đều làm được.”
Vưu Gia nghe cậu ta trả lời vậy, đôi mắt “Xoát” một cái liền sáng lên.
Gien làm vằn thắn luôn chảy xuôi ở trong máu người phương bắc. Làm từ nhỏ đến lớn nên rất quen thuộc, Trần Phi tay chân lanh lẹ sức lực lại lớn, tốc độ chuyển vòng cán da bánh rất nhanh, có cậu ta gia nhập, công việc vốn chồng chất như núi lập tức giảm bớt hơn phân nửa, hai người vừa làm vừa nói chuyện, trời còn chưa tối đã làm được rất nhiều.
Trong tiệm có người làm cùng, nên cơm chiều cũng không thể qua loa được, hơn nữa việc Vưu Gia nhận Trần Phi vào làm không khác gì việc nhặt được bảo bối, từ trong đống công việc buồn tẻ nặng nề được giải phóng, tâm tình cô rất tốt, vì thế cô liền đích thân xuống bếp.
“Đàn chị, còn có chuyện gì em có thể giúp nữa không ——” có lẽ vì đây là ngày đầu tiên đi làm công cho người ta, nên thái độ của Trần Phi vừa thân thiện lại tích cực.
“Cũng sắp xong rồi, bận rộn nửa ngày, em đi ra ngoài nghỉ một lát đi, chị làm hai món, lập tức xong ngay.” Đuổi thanh niên đang câu nệ kia đi xong, Vưu Gia nhanh nhẹn mà thái thịt cắt rau.
Thịt nhồi mướp đắng, rau chân vịt xào, đồ ăn số lượng món ít, nhưng lượng rất đủ. Nam sinh tuổi này dạ dày đều là động không đáy, lại mua gạo từ tiệm bên cạnh, nấu canh cà chua trứng gà liền xong, sau đó hai người cùng nhau ăn cơm chiều.
Trong ánh mắt Trần Phi tỏa ra năng lượng tràn đầy sức sống, rửa sạch chén mới ra về, vốn dĩ cậu còn muốn đưa Vưu Gia về nhà, biết sau khi được cô ở luôn trong tiệm thì mới từ bỏ.
“Đàn chị, trước khi đi ngủ khóa kỹ cửa sổ, có chuyện gì thì nhắn tin hoặc là gọi điện thoại cho em, nơi này cách trường học gần, em rất nhanh là có thể tới đây.” Nam sinh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt nóng cháy lại chân thành.
Vưu Gia vừa gật đầu vừa cười chế nhạo cậu, “Biết rồi biết rồi, ký túc xá 11 giờ khóa cửa, ở thêm nữa là dì quản lí kí túc xá mắng cậu đấy.”
Trần Phi đưa mắt nhìn quanh trong tiệm, có chút không tha nói, “Em về trước đây, đàn chị, sáng mai gặp lại.”
Sau đó bóng dáng nam sinh cưỡi xe điện biến mất ở trong bóng đêm.
Thật lâu sau này Vưu Gia mới biết được, ngày đó đối với Trần Phi có bao nhiêu đặc biệt.
Cửa hàng đã khóa, nhàn rỗi đắp mặt nạ xem TV, vừa vặn đuổi kịp kênh kinh tế tài chính, nữ MC ưu nhã trí thức phỏng vấn tinh anh của giới thương nhân --- Hạ Bá Cần. Người đàn ông mặc tây trang đi giày da, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái ưu nhã phi phàm, ở trước màn ảnh mang dáng vẻ trầm tư ngay thẳng nói ra những lời hay ý đẹp
Vưu Gia cau mày ấn tắt, nằm xuống giường, xuyên thấu qua cửa sổ ở mái nhà ngắm sao.
Gác mái bật điều hòa đủ lạnh, chôn cơ thể ở trong chăn mềm mại phát ngốc, rõ ràng chỉ là rời khỏi hắn mấy ngày, những khi nghĩ lại liền cảm thấy dường như đã qua mấy đời, phảng phất tựa như con người này từ trước nay đều cao cao tại thượng mà sống ở trên đám mây, chưa bao giờ cùng cô có một điểm giao thoa nào.