Lời nói ra khỏi miệng là khi Vưu Gia ôm cánh tay hắn làm nũng, dùng ngực lớn mềm mại cọ xát lên cánh tay Hạ Bá Cần.
Vưu Giai nghe vậy ngay lập tức dừng lại hành động, lúng túng không biết làm gì tiếp theo, hốc mắt có chút nóng lên nhưng nhiều hơn là sự xấu hổ.
"Mấy năm nay em cũng đã nhận không ít từ tôi, vui vẻ đến vui vẻ tan đi."
Hạ Bá Cần nhíu mày nói tiếp: "Trong phòng khách còn vật gì linh tinh thì đêm nay thu dọn hết đi, Nghiên Nghiên ghét nhất mấy thứ không đáng thấy."
Thì ra là thế.
Vốn tưởng rằng chỉ cần người trong lòng hắn sống ở nước ngoài, thì địa vị của cô trong lòng hắn sẽ vững như Thái Sơn, không ngờ tới người tính không bằng trời tính, tiểu công chúa thế nhưng lại quay trở về.
Hạ Bá Cần sắp cùng bạch nguyệt quang của đời hắn sáng chiều gặp nhau, đâu nhất thiết phải tìm tới vật mô phỏng chất lượng cao nữa đâu chứ?.
Trong lòng Vưu Gia biết bản thân không hề có phần thắng, cô liền ngoan ngoãn gật đầu, xoay người trở về phòng ngủ, lúc ra đã thay đổi một thân trang phục đoan trang hơn.
"Về sau tính toán làm gì?"
Đại khái là thân phận hai người có sự thay đổi, vẫn là ngồi cùng bàn nhưng lại cảm thấy thực mới lạ.
"Em định mở một quán sủi cảo nhỏ." tay Vưu Gia làm động tác nặn bánh, nói ra ý định của mình.
Mắt Hạ Bá Cần thấy đầu lưỡi đang ở trong khoang miệng cô di chuyển lúc nói chuyện, liền nhớ lại dáng vẻ ngồi giữa hai chân của hắn lại say mê mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ của hắn, chỉ mới nghĩ như vậy mà vật dưới háng thế mà lại có xu hướng ngẩng đầu lên rồi, nhịn không được mà cảm khái một câu bằng tiếng Quảng Đông:
"Lại phát tao."
Vưu Gia biết, hắn đây là đang nói cô dâʍ đãиɠ, nhưng dùng lời này để đánh giá một con chim hoàng yến, thì đây cũng được xem như một lời khích lệ không thể nghi ngờ, nên cô liền vui lòng nhân, đáp:
"Khai trương quán anh thường xuyên tới nha."
Người đối diện không đáp trả, chỉ từ trong ví tiền rút ra một tấm danh thϊếp: "Về sau nếu có việc có thể tới tìm tôi."
Vưu Gia nhận lấy, đem tấm card nho nhỏ màu đen đặt ở trong lòng bàn tay gật đầu, nhỏ giọng đáp:
"Em hiểu rồi."
Sau khi ăn xong liền thu thập hành lý, biết hắn đang nhìn cô thế nên cô liền cô ý vểnh mông lên, tất chân màu đen bao bọc lấy đôi chân dài thẳng tắp, váy ngắn không che nổi những thứ cần che, chỉ vì kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Hạ Bá Cần, cô quay đầu hỏi:
"Muốn làm lần cuối rồi chia tay không?"
Trong mắt Hạ Bá Cần lóe lên tia sáng, tuy hắn không nói lời nào nhưng thân thể lại rất thành thực mà tỏ vẻ tán đồng.
Hai người trải qua một đêm cuối cùng, Vưu Gia dùng hết tất cả thủ đoạn kỹ thuật cùng hắn liều chết triền miên.