Ánh mắt người đàn ông thâm trầm, cửa xe được mở ra xong rồi "Bang" một tiếng liền bị đóng lại, tài xế quay đầu xe đưa cô trở về.
Vách ngăn lần nữa lại được kéo lên, ghế sau lại biến thành một không gian riêng tư để cô thay quần áo lại cho thật chỉnh chu.
Thay quần áo xong xuôi, Vưu Gia lấy di động ra nhắn vào trong nhóm ký túc xá, nói hôm nay phải về nhà.
Đây là năm thứ ba Hạ Bá Cần bao dưỡng cô.
Không ai biết hắn là một con người thế nào, chỉ biết hắn có bối cảnh phú quý hơn người. Một năm có hơn phân nửa thời gian là hắn phải bay qua bay lại các nước trên thế giới để làm việc. Hắn định kỳ sẽ tặng quà lại chuyển tiền cho cô, ngẫu nhiên cũng sẽ tìm cô qua đêm để giải tỏa du͙© vọиɠ, còn lại ngày qua ngày của cô tương đối bình đạm lại vừa an nhàn.
Có thể có một người như Hạ Bá Cần làm kim chủ, trong lòng Vưu Gia cảm thấy thực thỏa mãn.
Xe tiến thẳng đến trung tâm thành phố, cô muốn đi siêu thị mua chút đồ ăn.
Vì muốn níu kéo phiếu cơm dài hạn này, Vưu Gia không chỉ dùng nhiều tiền để bảo dưỡngnơi riêng tư, còn hạ mình làm việc bếp núc chiên xào cực nhọc, chỉ vì muốn tạo ra sự đặc biệt hơn so với nhưng oanh oanh yến yên hồng nhan tri kỉ Hạ Bá Cần, câu hồn để hắn nhớ mình mãi không quên.
Hạ Bá Cần thích ăn thịt, thích cá tôm hải sản, nhưng cực kỳ chán ghét rau dưa, đặc biệt phản cảm với món rau hẹ xào ớt xanh.
Ngày thường một thân sấm rền gió cuốn, khi ăn cơm lại giống một đứa nhỏ, Vưu Gia đôi khi dỗ dành khuyên bảo hắn ăn được nhiều hơn một chút, thì cô liền cảm thấy trong lòng mình tràn ngập thỏa mãn của một người mẹ.
Lúc món cuối cùng là nồi cá chình được nấu xong cũng là lúc chuông cửa vang lên, Vưu Gia mặc một thân đồng phục Cao Trung ra mở cửa cho Hạ Bá Cần, đưa hắn dép lê, làm bộ làm tịch mà kêu hắn một tiếng:
"Anh trai!"
Theo lý thuyết dáng vẻ của Vưu Gia cũng không phù hợp tiêu chuẩn "chơi chơi" nên lúc ban đầu cô còn tưởng rằng Hạ Bá Cần coi trọng sự sạch sẽ thuần khiết lại không ầm ĩ của mình, mãi cho đến lần nọ khi nhìn thấy ảnh gia đình của hắn. Lần đầu tiên Vưu Gia biết đến người có khí chất cao quý trông như thế nào, cô rõ ràng cùng cô gái trong ảnh có bảy phần giống nhau nhưng cử chỉ lại vô cùng khác biệt, không thong dong cũng không thanh nhã được vậy.
Người trên ảnh chụp chính là bạch nguyệt quang không chạm đến được của Hạ Bá Cần, cũng là nốt chu sa trong lòng hắn, và cũng chính là em gái hắn, tứ tiểu thư Hạ Gia - Hạ Quý Nghiên, nhiều năm trước đã gả cho một người đàn ông ngoại quốc, từ đó rời xa đất mẹ đến quê hương của người kia.
Từ đó về sau, Vưu Gia liền thường gọi hắn một tiếng "anh trai", không vì điều gì khác, chỉ vì muốn tăng thêm vào phần trải nghiệm mới mẻ cho khách hàng mà thôi nhằm xây dựng một bản thể mà khách hàng mong muốn chìm đắm, quan hệ như vậy sẽ càng có lý do để kéo dài.
Ngay cả một thân đồng phục cao trung hôm nay cũng là đồng phục của trường Cao Trung mà hắn từng tốt nghiệp, đặc biệt may riêng đem đến cũng nhằm tạo sự yêu thích cho hắn.
Hạ Bá Cần bị hành động dâʍ đãиɠ này của cô làm cho cả kinh sửng sốt, sau một lúc lâu không nói gì, rồi hắn lên tiếng:
" Tới đây thôi."