Chương 5: Can thiệp.
====================
“Quên chuyện đó đi.” Khương Lộ cũng không muốn vì một miếng ăn mà từ bỏ đạo lý.
Quý Hàn Tranh thấy cậu không mắc câu, có chút tiếc nuối, “Em trai lớn rồi, cũng không đối xử tốt với anh trai nữa.”
Khương Lộ thầm nghĩ, khi còn bé không ít lần bị hắn lừa gạt, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều muốn hôn, buổi sáng rời giường cũng muốn hôn, gọi đây là lễ nghi của anh em, lên tiểu học năm ba mới biết căn bản không có cách gọi này, Quý Hàn Tranh chính là lừa cậu.
Hôm nay vợ chồng Quý Tiên Nghĩa về nhà ăn cơm, trong bữa cơm hỏi thăm tình hình học tập của Khương Lộ, hỏi cậu sau tốt nghiệp trung học dự định học trường đại học nào, không đợi Khương Lộ trả lời, Quý Hàn Tranh đã mở miệng trước: “Con thấy Hội Anh không tệ.”
Khương Lộ siết chặt đũa, Du Thành có trường đại học hàng đầu trong nước là Đại học Kinh Giang, bên cạnh là trường trung học trọng điểm thành phố Hội Anh, Quý Hàn Tranh là muốn ở lại trong nước.
“Sao vậy, không định đi ra nước ngoài sao?” Ông Quý nét mặt không chút thay đổi, ánh mắt xẹt qua trên người Khương Lộ, “Đại học Kinh Giang ở trong nước có danh tiếng không tệ, hàng năm đều có hạng mục trao đổi du học…”
“Nếu học trường nào, ở trong nước cũng rất tốt.” Bà Quý thương con, vẫn không tán thành Quý Hàn Tranh ra nước ngoài, “Đại học Kinh Giang cũng rất tốt, Hội Anh cũng không tệ, hai trường học cách nhau rất gần, Hàn Tranh chăm sóc em trai cũng thuận tiện hơn.”
Khương Lộ trong lòng thấy căng thẳng, nhìn một nhà ba người hòa thuận với nhau, mà yên lặng nuốt lời muốn nói vào.
Lúc trước Tề Minh còn ước định cùng cậu đi thẳng lên trung tâm, huống hồ cậu đã quen với trường học hiện tại, còn có bạn bè rất tốt, cậu tuyệt đối không muốn vào Hội Anh, càng không muốn tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của Quý Hàn Tranh.
Khương Lộ không có khẩu vị gì, tùy tiện ăn một chút rồi về phòng làm bài tập, Tề Minh còn khổ sở chờ tin nhắn của cậu trên WeChat, cậu cũng không có tâm trạng để mà trả lời tin nhắn.
“Hôm nay sao lại ăn ít như vậy, thức ăn không hợp khẩu vị sao?” Quý Hàn Tranh cũng không gõ cửa, bưng một ly sữa đi vào.
Khương Lộ tùy tiện cầm lấy một quyển sách làm bộ đọc, ậm ừ hai tiếng cho có lệ, Quý Hàn Tranh đặt sữa vào tay cậu, kéo một cái ghế ngồi xuống nhìn cậu, giọng nói hơi chần chờ, “Khương Khương ... Em đã đăng ký cho cuộc thi toán học sao?”
Cuộc thi toán học nào?
Khương Lộ không rõ cho lắm khép sách lại, nhìn kỹ, mình thế mà lại mang sách của Tề Minh về, mỗi lần cậu có bảng điểm đều do Quý Hàn Tranh ký tên, điểm toán kia thật mất mặt, hiện tại nhớ tới đều đỏ mặt.
Quý Hàn Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cậu, vươn tay chạm vào, “Khương Khương của chúng ta có thể mà, có chí khí, đề nào không biết? Anh trai sẽ dạy em.”
Khương Lộ kiên trì: “Đề nào cũng sẽ không…”
Đây thật đúng là nhấc tảng đá đập vào chân mình, Khương Lộ bị ép học toán một tiếng đồng hồ, người đều tê dại, Quý Hàn Tranh ngược lại rất vui vẻ, tay dạy cậu, giống như ôm mèo con áp cậu vào trước ngực.
“Được rồi, hôm nay học đến đây thôi, uống sữa xong, mau rửa mặt đi ngủ.” Tâm tình Quý Hàn Tranh rất tốt, cằm đặt trên vai Khương Lộ, nghiêng đầu ngửi ngửi cái cổ trắng mịn kia, “Ưm? Khương Khương đổi sữa tắm?”
“Loại trước dùng hết rồi, tùy tiện mua cái khác.” Hơi thở ấm áp phả vào cổ, nửa người Khương Lộ nổi lên một trận tê dại bất thường, bất an mà run rẩy.
“Ừm, hương cam cũng rất dễ ngửi.” Quý Hàn Tranh cười khẽ bên tai cậu, kéo về phía sau, đưa sữa cho Khương Lộ, ý bảo cậu uống hết.
Khương Lộ chỉ muốn nhanh chóng đuổi Quý Hàn Tranh đi, nhận lấy ly sữa ừng ực vài ngụm đã uống xong, vết sữa dính vào khóe miệng, Quý Hàn Tranh không chút để ý lấy tay lau cho cậu, ánh mắt sâu thẳm khóa trên môi cậu, nhìn Khương Lộ cả người sợ hãi.
Cậu thật ra không thích uống sữa, bởi vì ánh mắt Quý Hàn Tranh mỗi lần nhìn cậu uống gì đó đều kỳ quái.
Khương Lộ lấy cớ mình muốn rửa mặt, đuổi Quý Hàn Tranh ra khỏi phòng, còn không yên tâm khóa cửa lại, cậu cũng không muốn hơn nửa đêm khi mở mắt ra lại nhìn thấy một người ngồi ở đầu giường.
Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng bị kẽ hở che khuất sau rèm cửa sổ, chỉ có ánh đèn hành lang nhàn nhạt khuynh đảo, Khương Lộ không hề chìm vào trong giấc ngủ say, không biết mơ thấy cái gì, mà giống như mèo thèm ăn liếʍ liếʍ miệng.
Quý Hàn Tranh ngồi ở bên giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt của cậu, ánh mắt từng chút từng chút nhìn xuống dưới, rơi vào đôi môi ướŧ áŧ kia, cúi đầu khắc chế ngậm lấy, triền miên, mυ'ŧ vào.
Môi lưỡi bị cạy mở trơn trượt, nước miếng không ngậm được theo khóe miệng chảy xuống, hai gò má Khương Lộ đỏ rát, hai mắt khép lại phát ra những tiếng đứt quãng, chìm sâu trong ác mộng lại không cách nào tỉnh lại, chỉ có thể nằm ở trên giường mặc cho người khác làm gì thì làm.
Quý Hàn Tranh liếʍ chiếc cằm mềm mại của cậu, giống như còn có thể ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạt, trộn lẫn với mùi cam ngọt ngào giữa chăn đệm, hít một ngụm quả thực muốn say chết.
Chà đạp môi lưỡi đã đủ, Quý Hàn Tranh lại chui vào cổ Khương Lộ, ngửi như mê muội, vành tai nhỏ nhắn bị ngậm lại, ngậm trong răng nhẹ nhàng mài giũa.
Quý Hàn Tranh nhẹ giọng nỉ non: “Khương Khương của anh, phải mau lớn lên.”
____
Moè: Mình có hỗ trợ nạp vàng để đọc bộ truyện này bằng cách chuyển khoản (tài khoản ngân hàng hoặc qua momo), rẻ hơn so với nạp thẻ cào. Có hỗ trợ nạp từ 10k - 30k nha. Liên hệ với mình qua zalo 0399938623 để được hỗ trợ.