Chương 3: Khương Khương.
=====================
Quý Hàn Tranh vẫn luôn ôm Khương Lộ, lên xe cũng không chịu buông ra, bà Quý thấy con trai mình giống như tìm được một đồ chơi mới lạ gì đó, vẻ mặt mừng rỡ nhảy nhót, cũng không ngăn cản được nữa, đành phải phân phó tài xế đưa về nhà trước.
Cả ngày Khương Lộ cứ lo lắng sợ hãi, lên xe không được bao lâu đã mê man ngủ thϊếp đi.
Quý Hàn Tranh nhìn Khương Lộ không có chút đề phòng mà tựa vào trong ngực mình, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên xốc quần áo của Khương Lộ lên, sờ sờ cái bụng mềm mại kia.
Bà Quý ngồi ở ghế phụ, ngẩng đầu thoáng nhìn tình hình trong gương chiếu hậu, da đầu không hiểu sao mà tê dại, giống như Quý Hàn Tranh không phải đang ôm một đứa trẻ, mà là con mèo con chỉ lộ ra cái bụng.
Khương Lộ ngủ say, sau khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, căn phòng xa lạ, trên người là áo ngủ rộng rãi không thuộc về mình, còn bị người ta quấn chăn siết chặt vào trong ngực.
Chiếc giường mềm mại làm cho người ta như rơi trên đám mây, Khương Lộ cử động thật cẩn thận, người ôm cậu lập tức tỉnh dậy.
“Mèo con, có thể ngủ ngoan như vậy.” Quý Hàn Tranh vùi ở cổ cậu hít sâu một hơi, hơi oán giận mà nói: “Ngủ cùng cậu cả buổi sáng, đầu thật choáng váng.”
“Vậy tôi giúp cậu xoa xoa một chút.” Khương Lộ giơ tay lên, lại phát hiện mình bị bọc thành như một cuốn chả giò rán, cử động một chút cũng không được.
“Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát là được rồi.”
Hai đứa trẻ nằm ở trên giường, cận kề với nhau, cho đến khi người giúp việc gõ cửa và nhắc nhở họ xuống lầu ăn cơm trưa.
Đối với chuyên gia đình đột nhiên có thêm một đứa nhỏ ông Quý cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ dặn dò vợ mình, nếu Quý Hàn Tranh thích, thì đến viện phúc lợi làm thủ tục nhận con nuôi chính thức.
Khương Lộ còn nhớ thương đồng bọn nhỏ của mình, khó khăn giải thích với hai vị lớn tuổi rằng mình chạy ra khỏi viện phúc lợi là vì đi tìm lão viện trưởng và cậu còn muốn trở về, không muốn ở lại nơi này.
Quý Hàn Tranh nghe được Khương Lộ muốn đi, có nói gì cũng không chịu đồng ý, nhào tới đè Khương Lộ lại không chịu cho cậu rời đi.
“Không được, cậu là con mèo con mà tôi nhặt được, không được đi đâu hết!”
“Tôi không phải là mèo con, tôi cũng có tên.” Khương Lộ bị đau, trong lúc giãy dụa không khống chế được sức lực, Quý Hàn Tranh bị đẩy lảo đảo, ánh mắt nặng nề nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nguy hiểm tựa như muốn ăn thịt người.
Bà Quý lại gần tách hai đứa nhỏ ra, từ trong lời nói của Khương Lộ đại khái cũng hiểu rõ được sự tình, trấn an con trai mình, rồi đưa hai đứa nhỏ đến viện phúc lợi một chuyến.
Khương Lộ gặp lại lão viện trưởng, còn có hộ lý lúc trước đã chăm sóc cho bọn họ, tiểu đồng bọn của viện phúc lợi ríu rít vây quanh, Quý Hàn Tranh còn đang giận dỗi cảm thấy nhạt nhẽo đi đến bên cạnh, thúc giục mẹ nhanh chóng đi làm thủ tục.
Nhà họ Quý ở Du Thành đã có tiếng xưa nay, muốn nhận nuôi một đứa nhỏ rất dễ dàng, viện trưởng có thể được điều trở lại nhậm chức một lần nữa cũng chỉ cần một câu nói của ông Quý, mặc dù giờ phút này viện trưởng cũng không cho rằng Quý gia thật lòng nhận nuôi, nhưng cũng không thể làm gì được.
Sau khi Khương Lộ biết mình thật sự được Quý gia nhận nuôi, muốn ở lại viện phúc lợi không chịu đi, vừa khóc vừa nháo, thiếu chút nữa lại đánh nhau cùng Quý Hàn Tranh, viện trưởng ở một bên giảng giải hồi lâu, cuối cùng vẫn là bà Quý hứa sẽ thường xuyên dẫn cậu về thăm, mới miễn cưỡng dỗ dành Khương Lộ lên xe.
Hai đứa nhỏ chiến tranh lạnh suốt trên đường, sau khi về đến nhà Quý Hàn Tranh thấy Khương Lộ còn đang len lén lau nước mắt, thì chủ động lấy lòng, “Cậu đừng khóc, tôi sẽ đối xử tốt với cậu.”
Khương Lộ rất buồn, cũng không muốn để ý tới Quý Hàn Tranh.
Bà Quý sắp xếp cho Khương Lộ ở phòng bên cạnh Quý Hàn Tranh, dặn dò cậu đi ngủ sớm một chút, nhưng Khương Lộ làm sao mà ngủ được, nhớ tới đồng bọn nhỏ trong viện phúc lợi, nước mắt lại muốn chảy ra.
Đang thương tâm, phía sau đột nhiên có người, Khương Lộ sợ tới mức run rẩy, miệng bị bịt kín, Quý Hàn Tranh ôm cậu nhỏ giọng nói, “Đừng sợ, tôi ngủ cùng cậu.”
Cả người Quý Hàn Tranh nóng hừng hực, Khương Lộ bên cạnh hắn, cảm giác khổ sở đều nhạt đi.
“Sau này tôi sẽ gọi cậu là Khương Khương được không?” Quý Hàn Tranh lấy khối biến hình giấu trong quần áo ra nhét vào trong ngực Khương Lộ, “Đồ chơi của tôi cũng đều được chia cho cậu.”
Khương Lộ rụt rè một lát, yên lặng ôm chặt khối biến hình.
Quý Hàn Tranh thấy người vẫn không để ý tới mình, cố nhẫn nại để gia tăng lợi thế, “Mỗi tuần đều cùng cậu trở về viện phúc lợi một lần.”
“Được.” Khương Lộ xoay người đưa ngón út ra, Quý Hàn Tranh không tình nguyện móc lại, hai đứa nhỏ trong đêm tối đạt được sự đồng thuận.