Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 43: Phương Hướng Của Viện Quân

“Vù!”

Triệu Hải Bình thả dây cung trong tay ra, mũi tên bay tới, bắn một tên binh Man Bắc Địch đuổi theo phía sau xuống ngựa.

Tốc độ luyện tập kỹ thuật bắn tên trên lưng ngựa còn nhanh hơn trong tưởng tượng của hắn một chút.

Có thể lúc trước hắn đã có cơ sở vững chắc, đặc biệt là kỹ thuật bắn cung không hề tệ. Vậy nên sau khi bước vào giai đoạn ba và cầm thiên phú [Thông Thạo Cung Mã], hắn có thể nhanh chóng thích ứng.

Nhưng Triệu Hải Bình nhanh chóng phát hiện ra vấn đề mới.

Mặc dù kỹ thuật bắn cung và cưỡi ngựa của hắn đã rất tinh vi, có thể bắn binh Man đuổi theo xuống ngựa, thậm chí là bỏ xa sự truy kích của chúng, nhưng vẫn không thể vượt qua phó bản.

Bởi vì hắn cưỡi ngựa cả nửa ngày trong bầu trời đầy gió tuyết vẫn không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của viện binh!

Lần tốt nhất là hắn cưỡi ngựa chạy về phía Đông Nam thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa thành mờ mờ trong bầu trời đầy tuyết.

Nhưng đúng lúc Triệu Hải Bình vui mừng khôn xiết hô to thì lại nhìn thấy binh Man mặc trang phục của người Bắc Địch trên tường thành, thứ trả lại hắn chính là một cơn mưa tên và binh Man chạy ra ngoài thành muốn gϊếŧ hắn.

Triệu Hải Bình say!

Hố cha là gì? Chính là đây chứ đâu!

Quả nhiên thành trì mà tướng quân Cảnh Trung đang bảo vệ chính là tòa thành còn kiên trì chống cự duy nhất ở gần đây. Tất cả những thành trì và cứ điểm khác đã bị chiếm đóng từ lâu rồi.

Dưới tình huống như vậy thì viện quân sẽ đến từ đâu chứ?!

Triệu Hải Bình hoàn toàn mê mang, hắn chạy vài vòng trong trời tuyết mà không hề biết phương hướng, nhưng theo thể lực tiêu hao và sự truy đuổi mạnh mẽ của binh Man Bắc Địch, hắn nhanh chóng thất bại.

Đúng lúc này, tầm nhìn của hắn bị sương mù bao phủ, loại cảm giác như sắp tỉnh lại này lại xuất hiện chứng tỏ một đêm vui sướиɠ của hắn đã sắp kết thúc.

Một lúc sau, Triệu Hải Bình mới tỉnh lại trong hiện thực.

“Phù… Không để ý là đã qua ba ngày rồi.

“Cuối cùng đã sắp chạm đến cánh cửa vượt qua phó bản.

“Nhưng… Viện binh đến cùng ở đâu chứ?”

Triệu Hải Bình nhanh chóng rời giường rửa mặt.

Sau khi chơi trò chơi này, hắn phát hiện đồng hồ sinh học của mình vậy mà cũng trở nên quy luật hơn.

Lúc trước phải gần đến giờ đi làm mới bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức. Nhưng bây giờ, mỗi ngày hắn đều đi ngủ lúc mười giờ, sáu giờ sáng thức dậy, chất lượng giấc ngủ cũng khá tốt, tràn đầy tinh thần.

Sáu giờ sáng mỗi ngày cũng trở thành thời gian các người chơi thử nghiệm của Ám Sa điên cuồng giao lưu tâm đắc của mình.

Triệu Hải Bình vào phần mềm nói chuyện tìm Sở Ca và nói lại vấn đề mà mình gặp phải trong giai đoạn ba một lần.

Hắn biết chắc chắn Sở Ca đang hoạt động, bởi vì mỗi sáu giờ, tất cả người chơi đều bị đá ra khỏi trò chơi. Mà cho đến bây giờ, cứ là người đã chơi trò chơi này thì trên cơ bản đều tiến vào trạng thái nghiện.

Quả nhiên Sở Ca nhanh chóng trả lời.

“Vậy à… Mình phải tự đi tìm viện quân…

“Xem ra không giống như trong dự đoán lúc trước của chúng ta, khó khăn sẽ cao hơn.

“Chờ một lát, ta đi tìm một ít tài liệu.”

Vài phút sau, Sở Ca trả lời.

“Dựa theo ghi chép trong tài liệu lịch sử, lúc ấy quân Sở trưng tập quân đội của bốn quận xung quanh, tổng cộng hơn sáu nghìn người tấn công thành Xa Hà, gϊếŧ được hơn ba nghìn quân địch, quân đội Bắc Địch trong thành hốt hoảng chạy tán loạn.

“Sau khi chiếm lại thành Xa Hà, tuyết rơi đầy trời, lúc đó vị tướng quân của quân Sở lo lắng sẽ bị mai phục nên không dám đi vào sâu hơn. Nhưng một vị phó tướng đã từng ở dưới trướng của Cảnh Trung lại kiên trì muốn đi cứu viện.

“Vì thế quân Sở chia cho hắn hai nghìn người tới cứu viện từ đường núi phía Bắc.

“Nếu đúng như suy đoán của ngươi, nhân vật này cũng là ngươi thì ngươi không nên đi về phía Đông Nam mà hẳn là phải đi về phía Đông Bắc, theo đường núi phía Bắc tới thành Xa Hà.

“Chắc tướng quân Cảnh Trung cho rằng thành Xa Hà vẫn bị người Bắc Địch chiếm đóng. Nhưng trên thực tế, khi mọi người bị tấn công đúng là lúc quân Sở chiếm lại toà thành này.”