Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 38: Thật Sự Có Ba Gia Đoạn

Theo tiếng ra lệnh của tướng quân, binh lính Đại Sở trong thành bắt đầu bận rộn.

Đám linh rưng rưng gϊếŧ chết quân mã đã chiến đấu với bọn họ nhiều năm, mà miệng giếng thứ bảy cũng bắt đầu đào với khí thế ngất trời.

Từng bát thịt ngựa đưa lên đầu tường thành, các tướng sĩ đều vừa rơi lệ vừa ăn.

Nhưng khi Triệu Hải Bình đi tuần tra trên tường thành lại có thể cảm giác một cách rõ ràng rằng toàn thành đều ở trong trạng thái sĩ khí tăng vọt, quả thật là vô cùng khác so với trạng thái mơ hồ lúc trước!

Bởi vì những tướng sĩ này vốn ở trong trạng thái đói khát đan xen, hơn nữa còn hoàn toàn không biết khi nào binh Man Bắc Địch mới tấn công. Có vài người muốn cưỡi ngựa phá vây, có vài người lại cảm thấy mình chỉ đang chờ chết, lòng người không đồng nhất.

Nhưng bây giờ tướng quân hạ lệnh gϊếŧ ngựa ăn thịt, tất cả mọi người biết rằng mình phải cùng sống cùng chết với thành trì!

Ăn uống no đủ, tất cả sự mê mang và bàng hoàng đều biến mất, ngọn lửa hận thù với binh Man Bắc Địch cũng bùng lên lần nữa.

Trong lòng đám lính chỉ có một chữ.

Gϊếŧ!!!

Triệu Hải Bình nhận lấy một bát đựng đầy thịt ngựa từ trong tay binh lính, thịt vào trong miệng, chưa nói tới ngon miệng, dù sao thịt ngựa vốn cũng không ngon, huống hồ lúc này còn hoàn toàn không bỏ thêm bất cứ loại gia vị nào.

Nhưng vẫn làm cơ thể vừa đói vừa khát của hắn đựng đầy lực lượng.

“Hoá ra đây mới là giải pháp chính xác.

“Cho dù mình chọn kỹ năng thiên phú [Chịu Đói] thì cũng chỉ có một mình mình không đói, trạng thái của những binh lính khác căn bản không được cải thiện.

“Nếu lúc trước mình rúc vào trong sừng trâu thì giai đoạn hai sẽ biến thành một vòng lặp chết mà ta vĩnh viễn không vượt qua được.

“Nhưng bây giờ, thể lực và sĩ khí của tất cả binh lính đều tăng lên trên diện rộng. Cứ như vậy mới có hy vọng giữ được thành trì!”



Mặt trời lặn và nhanh chóng xuất hiện lần thứ hai.

Cuối cùng, dưới thành cũng vang lên tiếng trống thùng thùng.

Binh Man Bắc Địch sắp tấn công!

Triệu Hải Bình phát hiện thời gian trong phó bản này là trạng thái động, nếu hắn không làm gì thì thời gian sẽ nhanh chóng trôi đi và nhanh chóng tới thời điểm binh Man Bắc Địch tấn công.

Nếu hắn vẫn luôn làm việc thì sẽ có thời gian cả một ngày để làm các loại công tác chuẩn bị.

Bây giờ, cuối cùng thời cơ cũng chín muồi.

Chỉ là miệng giếng kia đã đào rất sâu nhưng vẫn không có dấu hiệu có nước.

Tướng quân Cảnh Trung có ý muốn từ bỏ, nhưng Triệu Hải Bình vẫn kiên trì sai người tiếp tục đào. Chỉ là để lại một số ít quân sĩ, hầu hết mọi người đều điều tới tiền tuyến trên đầu tường.

Binh Man vẫn điên cuồng tấn công thành trì như lúc trước!

Vài công cụ thủ thành miễn cưỡng còn có thể sử dụng ném đá vào đội quân binh Man, nhưng hiệu quả cực nhỏ. Rất nhanh sau đó, binh Man đã trèo lên đầu tường, hai bên bắt đầu đánh giáp lá cà!

Triệu Hải Bình xông lên phía trước, liều mạng canh giữ bên cạnh tướng quân Cảnh Trung.

Bởi vì hắn hiểu rõ, cho dù có bao nhiêu người chết đi nữa nhưng tướng quân Cảnh Trung không thể chết. Một khi tướng quân bỏ mình, sĩ khí trong thành sẽ giảm xuống, lập tức sẽ binh bại như núi đổ.

Cũng may hắn phát hiện, so với lúc trước thì độ khó lần này vậy mà lại hơi giảm xuống.

Bởi vì hiện giờ tất cả binh lính đều trong trạng thái ăn no, hơn nữa sĩ khí tăng vọt, sức chiến đấu cũng khác biệt rõ ràng so với lúc trước!

Hơn nữa sức kêu gọi của phó tướng Triệu Hải Bình với binh lính cũng tăng lên một cách rõ ràng.

Trong giai đoạn đầu tiên, Triệu Hải Bình xông vào trong quân đội địch trên cơ bản không có bao nhiêu người chi viện, phần lớn đều là một mình chiến đấu hăng hái. Nhưng bây giờ Triệu Hải Bình xông tới đâu là luôn có người đuổi theo mà không chút do dự, ngưng tụ thành một nhóm nhỏ, làm áp lực của hắn giảm đi và có thể càng xung phong liều mạng hơn trong đội quân binh Man Bắc Địch.

Hắn cũng không biết mình chém gϊếŧ bao lâu, sau đó hắn hầu như chỉ chiến đấu bằng bản năng, rất nhiều lần suýt nữa thì bị chém chết nhưng đều được binh lính Đại Sở bên cạnh không sợ chết mà chắn đao mới làm hắn sống tới bây giờ.

Kết thúc, tên binh Man Bắc Địch cuối cùng trên đầu tường cũng ngã xuống dưới lưỡi đao của hắn.

Triệu Hải Bình cảm giác như mình sắp thoát lực, hắn dùng trường đạo cắm xuống đất, miễn cưỡng duy trì tư thế đứng.

Lúc này, cả người hắn tắm máu, áo giáp trên người cũng tràn đầy vết đao.

Hắn quay đầu lại, trên tường thành chồng chất xác chết, tướng quân Cảnh Trung cũng cả người tắm máu nhưng may mà không sao.

“Bảo vệ được rồi?”

Hạnh phúc tới quá đột nhiên thậm chí làm Triệu Hải Bình không quá thích ứng trong một khoảng thời gian ngắn.