Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 30: Hình Như Vẫn Thiếu Thứ Gì Đó

Khi biết cốt truyện này, Triệu Hải Bình cảm thấy rất tuyệt vọng, bởi vì hắn cảm thấy giai đoạn hai đã khó như lên trời thì giai đoạn ba sẽ khó đến mức nào nữa, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Trực tiếp đi vào giai đoạn hai, hắn vô cùng thành thạo mà chọn kỹ năng thiên phú [Chịu Đói].

Bởi vì lúc trước hắn đã chết rất nhiều lần, cũng thử qua rất nhiều kỹ năng mới nhận ra kỹ năng thiên phú của giai đoạn đầu cũng không có nhiều, tới tới lui lui cũng chỉ có mấy kỹ năng quen thuộc đó.

Tổng hợp lại, thiên phú chịu đói vẫn dùng tốt nhất đối với trạng thái đói khát trong giai đoạn hai.

Đối với một trò chơi roguelike, ít kỹ năng chắc chắn sẽ dẫn tới cách chơi trò chơi chỉ có một. Nhưng Triệu Hải Bình cảm thấy có thể đây là một cơ chế đặc biệt của phó bản dành cho người mới.

Bởi vì mục đích của phó bản dành cho người mới chính là hướng dẫn để người chơi hiểu về cách chơi của trò chơi này, nếu có quá nhiều lựa chọn thì sẽ không thực hiện được tác dụng này.

Bao nhiêu người thử mà cuối cùng lại không xem được hết kho kỹ năng thì chắc chắn sẽ rất mê mang.

Vậy nên trong giai đoạn đầu, thu nhỏ kho kỹ năng và đặt những kỹ năng thiên phú có liên quan tới phó bản mới có thể tạo thành tác dụng hướng dẫn người chơi tốt hơn.

Còn nội dung chính thức sau này hoặc là phó bản nhiều người thì chắc sẽ mở khóa nhiều kỹ năng thiên phú hơn?

Lần thứ hai bước vào trò chơi.

Giống như tối hôm qua, đại quân binh Man Bắc Địch tới gần, mà binh lính Đại Sở thủ thành lại chiến đấu trong trạng thái đói khát.

Binh lính bên cạnh đưa cho hắn cái túi rách kia lần hai.

Triệu Hải Bình lập tức né tránh, nhường nó cho người càng cần hơn.

Sau khi tra tài liệu, hắn cũng đoán được trong túi này chứa thứ gì.

Theo lịch sử ghi chép lại, “Kẻ địch dưới thành lấp kín nguồn nước, tướng sĩ đói khát, ép cứt ngựa lấy nước”.

Nói cách khác, thứ trong túi này chính là cứt ngựa, rất nhiều binh lính vì quá khát mà chỉ có thể uống nước ép ra từ cứt ngựa.

Đối với loại chuyện này, Triệu Hải Bình hoàn toàn không có bất cứ dũng khí gì đi nếm thử, cho nên hắn mới quyết định lựa chọn thiên phú [Chịu Đói].

Dưới thành, tiếng trống ù ù nhanh chóng vang lên, binh Man Bắc Địch lại tấn công!

Triệu Hải Bình đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.

Hắn phát hiện mình chết trong trò chơi này nhiều nên cũng bắt đầu dần dần thích ứng.

Hơn nữa theo từng lần tử vong, độ nhanh nhẹn và linh hoạt trong chiến đấu của hắn cũng tăng lên.

Tuy mỗi lần đều sử dụng cùng một cơ thể nhưng cơ thể này cũng có trí nhớ cơ bắp về chiến đấu, Triệu Hải Bình không ngừng chiến đấu, những trí nhớ cơ bắp đó cũng dần dần được kích hoạt.

Hơn nữa, việc sử dụng cơ thể Nhϊếp Nhượng trong phó bản thứ nhất và hiệu quả khi lựa chọn [Tinh Thông Kiếm Thuật] cũng có sự bổ trợ nhất định cho kỹ xảo chiến đấu của Triệu Hải Bình.

Một lần rồi lại một lần tử vong, tuy buồn tẻ và nhạt nhẽo nhưng Triệu Hải Bình lại phát hiện mình không cảm thấy phải chịu khổ mà ngược lại là thích thú.

Hắn ở trong một trạng thái vô cùng chuyên chú, hơn nữa mỗi lần đều cảm nhận được kỹ xảo của mình đang tăng lên, lại cách vượt qua phó bản gần thêm một bước.

Không biết từ lúc nào mà vài tiếng đã trôi qua.

Theo tiếng hét tuyệt vọng của tướng quân Cảnh Trung vang lên, binh Man Bắc Địch lại vây quanh tiễn hắn trở về điểm bắt đầu.

“Có thể cảm nhận được sự tiến bộ, nhưng…

“Hình như vẫn rất khó!

“Hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ hy vọng vượt qua giai đoạn hai nào, càng đừng nói là giai đoạn ba.”

Triệu Hải Bình trầm tư, trải qua một khoảng thoải gian dài mài giũa, hắn có thể cảm giác được kỹ xảo chiến đấu của mình đã tiến bộ không ít.

Hiện giờ, hắn đã có thể hoàn toàn lấy một địch hai mà không rơi vào thế yếu. Đối với trạng thái đói khát mà nói thì chuyện này rất không dễ dàng.

Việc kinh nghiệm chiến đấu của hắn tăng lên rất nhanh có thể là do cơ chế đặc biệt của trò chơi, ít nhất là toàn bộ hệ thống chiến đấu đơn giản hơn hiện thực rất nhiều.

Nhưng cũng bởi vì tăng nhanh nên hắn có cảm giác như sức chiến đấu hiện giờ của hắn đã là cực hạn trong phó bản này, Triệu Hải Bình bắt đầu nghi ngờ về trạng thái trước mắt.

Bởi vì hắn hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ hy vọng gì!

Cơ thể này có giới hạn cao nhất, đánh một tên binh Man có thể rất dễ, nhưng đánh hai tên, ba tên, thậm chí là bốn tên thì sao?

Muốn bảo vệ toà thành này, đừng nói là bốn tên, mà đánh bốn mươi tên cũng chưa chắc đã được.

Trừ khi có kỹ năng buff quần thể cho tất cả binh lính Đại Sở, mỗi người đều có thể lấy một địch hai thì không chừng còn có thể.

“Kỳ lạ, như vậy căn bản không thắng được.

“Rõ ràng trong lịch sử bảo vệ được mà?

“Là trò chơi cố tình tăng độ khó hay là kịch bản không hoàn toàn dựa theo hướng đi của lịch sử?

“Khả năng trước không cao lắm, đây chỉ là một phó bản dành cho người mới, hẳn là sẽ không đến mức thiết lập độ khó cao như vậy.

“Hay là, những ghi chép về lịch sử còn có nhân tố mà ta đã bỏ qua?”

Triệu Hải Bình bắt đầu nhớ lại những tài liệu mà hắn tìm kiếm sáng nay lại lần nữa.