Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 23: Phó Bản Này Vậy Mà Lại Có Hai Giai Đoạn?

“Đơn giản thế à?

“Kỳ quái, lúc trước mình đã chết mười mấy lần, vì sao lại cảm thấy đơn giản chứ…

“Có thể là cảm giác khi so sánh với phó bản trước.”

Triệu Hải Bình cảm thấy có hơi không chân thật, so với phó bản “Thứ vương sát giá” lúc trước thì phó bản chiến binh này phải nói là quá dễ.

Tuy số lần chết cũng nhiều nhưng chỉ cần mài giũa đao pháp và trốn tránh một tí là vượt qua rồi.

Dễ hơn rèn kỹ thuật diễn và tài ăn nói nhiều!

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra mình đã vui mừng quá sớm.

Bởi vì sau khi một mảnh sương mù tan đi, hắn phát hiện cảnh tượng xung quanh cũng xảy ra sự thay đổi rõ rệt!

Vừa rồi chỉ là giai đoạn thứ nhất, bây giờ tới giai đoạn thứ hai!

Vẫn là bức tường thành đó, nhưng tuyến thời gian không giống như lúc trước.

Trên tường thành làm bằng đất dường như đã có không ít nơi sụp xuống, công cụ thủ thành cũng ít hơn rất nhiều, những cái còn lại cũng đều có dấu hiệu lâu năm không được tu sửa.

Mà điều làm Triệu Hải Bình khϊếp sợ là tuổi của những binh lính bên cạnh hắn!

Ban đầu, tuổi tác của họ và Triệu Hải Bình không chênh lệch quá nhiều, hẳn là trong khoảng hai mươi tuổi. Nhưng bây giờ, trên mặt họ đã có nếp nhăn, nhìn qua phải hơn bốn mươi tuổi.

Hắn lại cúi đầu nhìn mình.

Đao trong tay cũng đã có vài lỗ thủng.

Mũi tên trong túi cũng chỉ còn lại vài chiếc.

Áo giáp trên người cũng có rất nhiều dấu vết như đã sửa lại, còn có nhiều chỗ không thể sửa được nữa mà rách nát.

Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy mấy vết sẹo trên cánh tay, cơ thể dưới lớp áo giáp chắc sẽ còn nhiều hơn.

Chuyện càng không tốt hơn chính là sau một cơn choáng váng, hắn đột nhiên phát hiện ra bụng mình rỗng tuếch, vừa khát vừa đói!

Hiển nhiên trò chơi này đã giảm bớt độ chân thực của cảm giác không thoải mái xuống hai mươi phần trăm, nếu không, các người chơi bị chém chắc chắn sẽ đau chết mất.

Dù là trạng thái giảm bớt nhưng vẫn làm Triệu Hải Bình phải treo một trạng thái xấu cực kỳ phiền phức, làm hắn khó chịu không nói nên lời.

Phía dưới tường thành vẫn là binh Man Bắc Địch.

Chẳng qua lúc này những binh Man đó không tấn công mà đứng ở nơi cung và máy bắn đá đều không bắn đến để chú ý tình hình trong thành.

Giống như kền kền không ngừng bay quanh những con động vật sắp chết vậy.

“Tình huống thế nào? Vì sao mình lại đói và khát như vậy?”

“Dường như cơ thể cũng yếu hơn không ít.”

Triệu Hải Bình biết ngay phó bản này không vượt qua một cách dễ dàng như thế mà. Nhưng lúc trước hắn nghĩ nâng cao độ khó cùng lắm là thay đổi địa điểm chiến đấu hoặc là binh lính tộc Man nhiều hơn thôi. Không ngờ trò chơi này không biết xấu hổ như vậy, ném thẳng cho người chơi loại trạng thái xấu này.

Tuổi tác tăng cao cộng thêm đói khát thì có thể phát huy được bao nhiêu sức chiến đấu chứ?

Mà điều càng khó chịu hơn chính là chiến đấu vẫn chưa lập tức bắt đầu, dường như những binh Man Bắc Địch đó biết trạng thái của bọn họ hiện giờ nên cố ý kéo dài không tấn công.

Đúng lúc này, binh lính bên cạnh chạm vào người Triệu Hải Bình, đưa một cái túi rách trong tay cho hắn.

Cái túi này cũng chỉ to bằng lòng bàn tay, nhìn sơ qua giống như làm bằng một miếng vải rách, không biết bên trong là thứ gì.

Triệu Hải Bình vừa định hỏi thì đã ngửi thấy mùi tanh.

Hắn còn chưa kịp hỏi thứ này đến cùng là gì thì binh lính bên phải đã cướp đi, để chiếc túi rách lên trên đỉnh đầu.

Chất lỏng đặc sệt hôi thối màu đen chảy xuống theo túi, hắn há miệng ra uống.

Ngay sau đó, binh lính này phát ra từng tiếng nôn khan, nhưng dù vậy, hắn vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Triệu Hải Bình xem mà choáng váng.

Má, sao phó bản này còn tàn bạo hơn cả phó bản trước nữa vậy!