Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 15: Vì Sao Kỹ Thuật Diễn Lại Rất Quan Trọng

Một vạn con thảo nê mã lao nhanh qua trong đầu Triệu Hải Binh lần hai, nhưng lúc này thị vệ giáp đỏ đã vọt tới muốn bắt lấy hắn.

Hắn đành phải hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng. Hắn mở hộp đựng Mặc Ngọc Kỳ Lân và nhanh chóng lấy ra bảo kiếm!

Kết quả cầm trong tay nhưng cả người lại ở trong trạng thái choáng váng. Cái thứ gọi là bảo kiếm cũng không dài hơn bàn tay hắn bao nhiêu, ngắn hơn dao găm một đoạn, cũng nhỏ hơn rất nhiều. Gọi là bảo kiếm còn không bằng gọi là một cái dùi cỡ lớn.

Điều may mắn là dù “bảo kiếm” có hình dáng như vậy nhưng vẫn có thể sử dụng được kỹ năng [Tinh Thông Kiếm Pháp]. Triệu Hải Bình phí sức chín trâu hai hổ mới gϊếŧ được hai người và làm bị thương sáu bảy người, sau đó lập tức bị chém chết.

Còn về Yến Linh Đế, Triệu Hải Bình cũng muốn phi bảo kiếm về phía hắn lắm, nhỡ đâu nhân phẩm bùng nổ một kiếm mất mạng thì sao?

Kết quả chỉ chớp mắt cái thôi đã phát hiện ra hoàng đế chạy đi từ lâu rồi.

Thứ nhát gan!

Lại về tới điểm bắt đầu.

Lần này Triệu Hải Bình không vội vàng đi xem kỹ năng thiên phú mới mà bắt đầu nghiêm túc tự hỏi yêu cầu để vượt qua phó bản này là gì.

Tuy rằng lần trước hắn dựa vào trí nhớ cơ bắp của kỹ năng thiên phú [Tinh Thông Kiếm Pháp] gϊếŧ được hai tên thị vệ, nhưng chuyện này cũng làm hắn càng cảm thấy rõ ràng hơn: Khoảng cách tiến độ trước mắt của hắn với vượt qua phó bản này cách xa vạn dặm.

“Tố chất cơ thể của Nhϊếp Nhượng cộng thêm tinh thông kiếm pháp là chiến lực cao nhất mà hiện giờ mình có thể có được.

“Trừ khi nhân phẩm của mình bùng nổ rút ra kỹ năng màu Vàng, và phải là kỹ năng chiến đấu có liên quan tới kiếm pháp thì mới có cơ hội.

“Xác suất này quá thấp, không biết chết bao nhiêu lần mới có thể rút ra. Huống hồ trong kho kỹ năng thiên phú của phó bản này có kỹ năng chiến đấu cấp Nhâm màu Vàng hay không vẫn còn chưa biết được.

“Mình chỉ có thể dùng chiến lực trước mắt để nghĩ ra cách vượt phó bản.

“Nhưng ngoài sức chiến đấu thì còn quá nhiều vấn đề khó giải quyết.

“Nếu bây giờ mình là một cái thùng gỗ, cho dù cầm [Tinh Thông Kiếm Pháp] thì sức chiến đấu cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới sức chiến đấu bình thường nên có của một thùng gỗ. Những mặt khác đều là nhược điểm…

Triệu Hải Bình tổng kết lại nguyên nhân thất bại của lần này.

Bởi vì lúc hắn đi vào đại điện không khống chế được cơ thể và vẻ mặt của mình, quá sợ hãi nên làm cho Yến Linh Đế đa nghi nổi lên lòng nghi ngờ.

Tuy hắn cái khó ló cái khôn lừa gạt được một lúc, nhưng Yến Linh Đế đã không còn tin tưởng hắn nữa, cho nên mới để cho thái giám đi lấy Mặc Ngọc Kỳ Lân.

Triệu Hải Bình muốn chủ động tới chỉ ra tỳ vết, nhưng lời nói và hành động trước sau mâu thuẫn, bị Yến Linh Đế phát hiện ra dẫn tới thất bại.

“Nói cách khác, muốn tới gần Yến Linh Đế thì toàn bộ quá trình ta phải bình tĩnh, tự nhiên. Thậm chí bình tĩnh tự nhiên thôi vẫn chưa đủ, mình còn phải thể hiện rằng mình không hề có tính uy hϊếp, làm Yến Linh Đế đa nghi hơi tin tưởng. Mặt khác, khi mình đưa ra ý tưởng muốn tới gần chỉ ra tỳ vết còn phải chọn một thời cơ tốt nhất, hoặc là dùng cách nào đó để che giấu ý đồ thật sự…

“Chuyện này cũng quá khó!

“Nếu có thể dùng cả hai kỹ năng thiên phú còn lại là [Bình Thản Ung Dung] và [Miệng Lưỡi Lưu Loát], ba kỹ năng thiên phú kết hợp lại có lẽ còn có khả năng thành công.

“Nhưng cơ chế của trò chơi hạn chế chỉ có thể chọn một kỹ năng thiên phú.

“Vậy thì phải làm như thế nào mới được?

“Đối với một phó bản mở đầu thì đây căn bản là chuyện không thể nào làm được!

Triệu Hải Bình cau mày, cảm thấy hơi hoài nghi nhân sinh.