Hai ngày hai đêm chưa ngủ, nàng hận không thể lập tức ngủ một mạch, nhưng nghĩ hai ngày qua bận việc chép sách, bỏ bê muội muội, vì vậy lại nhẫn nhịn cơn buồn ngủ lại đi xem muội muội trước. Còn chưa kịp vào cửa, nàng đã nghe thấy Hàn Sanh nói với Đâu Lan muốn ăn bánh hoa mai.
“Tỷ tỷ làm bánh hoa mai ăn rất ngon!” Giọng nói của cô bé mềm mại lại ngọt ngào, còn mang theo sự thèm thuồng đến đáng thương.
Hàn Tô mỉm cười. Muội muội hiểu chuyện, không đòi nàng thứ mà con bé muốn, cho dù đó chỉ là một món ăn. Nàng dùng lòng bàn tay che miệng ngáp của mình lại, xoay người đi hái mai.
… Trước hết hái hoa mai về pha với nước ấm, chờ nàng tỉnh ngủ thì có thể trực tiếp làm bánh hoa mai cho muội muội ăn.
Trong Hàm Sơn Các, Phong Ngập nhìn túi tiền đưa lại đây. Túi tiền nặng trĩu, bên trong đầy bạc vụn. Phong Ngập sực tỉnh, thế mới biết vì sao Hàn Tô phải kéo dài hai ngày nữa mới trả lại ngọc bội của hắn.
Hắn lấy ngọc bội từ bên trong ra, thấy một miếng khăn lụa được cắt xuống để bọc miếng ngọc bội lại. Phong Ngập cân nhắc một chút, biết đây là phòng ngừa bạc vụn trong túi tiền va chạm vào ngọc bội. Hắn có thể tưởng tượng được bộ dáng của Hàn Tô cụp mắt cẩn thận bọc ngọc bội, trong ánh mắt đầy ắp sự trìu mến.
Trường Chu từ bên ngoài tiến vào, bưng điểm tâm mà phòng bếp đưa lại đây.
Phong Ngập cầm một miếng lên ăn, chỉ cắn một ngụm, sau đó lại buông xuống.
Hai ngày trước muốn Hàn Tô làm điểm tâm, là tìm một cái cớ để khiến nàng có thể lại đây. Nhưng rốt cuộc danh tiếng của cô nương đúng là rất quan trọng.
Nhưng đã ăn qua điểm tâm mà nàng làm, những điểm tâm khác đều thành đồ bỏ.
“Ra ngoài đi dạo một chút.” Phong Ngập đứng dậy.
Trường Chu liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tuyết bọt bay, hắn cầm dù theo. Trường Chu quả nhiên rất sáng suốt. Phong Ngập đi ra ngoài không lâu sau thì tuyết càng rơi xuống lớn hơn.
Phong Ngập không thích tuyết rơi. Thảm trạng của trấn Du Dương vào ngày hôm đó trời cũng rơi đầy tuyết trắng xóa. Sau đó khi tuyết đọng lại cũng không lấn át được máu chảy thành sông. Tuyết trắng ngược lại càng làm máu tươi đỏ đến mức cay mắt.
Nhiều năm đã trôi qua, thiếu niên ôm đầu phụ thân thề nguyền đã thành tướng soái mà cả trăm triệu người kính ngưỡng đi theo. Phong Ngập đã sớm không còn là người toát lên sát khí, ghét cái ác như kẻ thù. Thù hận không thể chạm tới đã sớm theo năm tháng lắng đọng lại thành khát vọng cả đời muốn chinh phục.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, đọng trên cành mai. Cành mai không thể đỡ nổi, một ít tuyết rơi xuống vương trên vai hắn. Trường Chu vội vàng bung dù cho hắn.
Bước chân của Phong Ngập đột nhiên dừng lại.
Trường Chu nghển cổ nhìn về phía trước, sửng sốt một chút. Khi tuyết rơi Chiết keo đọa chỉ, sao lại có người ghé vào bàn đá ngủ thế này?
Không có gió, váy của Hàn Tô rủ xuống tĩnh lặng. Nàng gối lên cánh tay của chính mình, tuyết rơi thành một lớp mỏng nhợt nhạt trên vai, lông mi cũng dính một ít tuyết.
Hình ảnh yên tĩnh điềm nhiên như một bức tranh cổ làm say lòng người.
Hàn Tô thật sự quá mệt nhọc, chỉ muốn ngồi xuống nghỉ tạm, thế mà lại ngủ như vậy.
Tầm mắt của Phong Ngập dừng ở trên cổ tay Hàn Tô. Tay áo của nàng trượt xuống dưới một chút, lộ ra cổ tay bị quấn băng gạc.
“Đi tra xét xem hai ngày nay nàng đi ra phủ làm cái gì.”
“Vâng.” Trường Chu hơi sửng sốt, “Hiện tại thì sao?”
“Đi tìm thị nữ của nàng ấy tới.”
“Vâng.” Trường Chu đưa dù trong tay cho Phong Ngập, bước nhanh rời đi.
Một trận gió thổi tới, làm làn váy của Hàn Tô xao động như gợn sóng, tóc mai đong đưa phất nhẹ lên bờ môi mỏng manh. Mai đỏ trong giỏ tre đặt ở trên bàn đá bị thổi bay mấy đóa, xoáy nhẹ rồi từ từ rơi xuống, sau đó chậm rãi bay xuống, trong đó một đóa dừng ở trên vai nàng.
Một mảnh tuyết rớt xuống, lọt vào giữa cánh hoa mai đỏ rực kia.
Phong Ngập đi qua, đứng ở phía sau Hàn Tô. Hắn vươn dù trong tay qua, chống ở trên đỉnh đầu nàng.
Tuyết rơi lớn như lông ngỗng bay lả tả, dần dần bao phủ thành một lớp nặng trĩu trên mặt dù, cũng vương lên vai Phong Ngập. Chỉ có người đẹp say ngủ dưới dù không biết trời đã vào đông.