Mọi người muốn khuyên, song chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng chẳng nói được gì. Tuy hiện tại người của đại phòng chưởng quản toàn bộ phủ Hách Diên Vương, song người của đại phòng thật sự hiểu rõ vị trí của chính mình, chuyện gì không nên làm chủ, lúc nào không nên nói chuyện thì tuyệt đối không lắm miệng.
Tuệ Nương lĩnh mệnh, đi xuyên qua toàn bộ Vạn Xương Đường đi ra ngoài. Nhưng nàng ta vừa mới bước ra ngoài không bao lâu đã cười tươi quay trở lại. Trong phòng nhiều người như vậy, Tuệ Nương chỉ cười hướng về chủ nhân của chính mình bẩm báo: “Nhị gia đã trở lại! Không ở lại trong cung, đã sắp đến trước cửa phủ!”
Đôi mày hơi cau lại của lão phu nhân mới giãn ra.
Thẩm Ước Trình và Đại Lang, Nhị Lang đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón. Hàn Tô liếc mắt nhìn bóng dáng của Thẩm Ước Trình, bất giác nghĩ đến Hách Diên Vương sẽ đồng ý việc hôn nhân này sao?
Chưa nói đến việc hiện tại nàng là bé gái mồ côi, ngay cả phụ thân còn sống, gia thế của nàng ở trong kinh cũng không đáng để ngó đến. Thôi, không nghĩ đến chuyện này nữa. Nếu không trôi chảy thì chính là không có duyên phận, không cưỡng cầu được.
Không bao lâu sau người bẩm báo đoàn người ngựa đã tới rồi.
Hàn Tô thấy đại nương tử giúp Tam nương tử vuốt vuốt cổ tay áo, Tứ Lang lén nhìn bản sao chép giấu ở trong tay áo, Tô Văn Dao chỉnh sửa cây trâm trân châu tinh xảo trên đầu, cậu bé mập mạp Ngũ Lang cũng ưỡn thẳng lưng lên…
Hàn Tô cảm thấy thú vị, khóe môi hơi giật giật.
Ban đầu Hàn Tô cũng rất muốn gặp vị Hách Diên Vương mà nàng vẫn luôn kính ngưỡng này một lần, nhưng mà lần này trải qua một hồi giày vò, nàng đã không còn nhiều hứng thú nữa. Hiện giờ chỉ muốn sớm kết thúc yến tiệc nội bộ bên này, trở về nói chuyện với muội muội.
Nàng cùng những người khác cùng nhau đứng dậy, cụp mắt yên tĩnh chờ.
Một khắc khi Phong Ngập rảo bước tiến vào, trong phòng trong rõ ràng yên tĩnh một giây, tiếp đó nháy mắt lập tức sôi nổi hẳn lên.
“Rốt cuộc nhị đệ cũng về nhà! Vừa hay lần này ở nhà lâu hơn một chút!” Mọi người nói.
Đại phu nhân phụ họa theo: “Đúng rồi, mấy năm nay đều không ở nhà ăn tết, năm nay rốt cuộc cả gia đình đoàn viên rồi!”
Tam gia cười ha hả mở miệng: “Năm nay phía bắc đánh vài trận thắng lợi, quân đội lục tục trở về triều, chẳng qua trong lòng nhị ca thương bá tánh, trên đường trở về kinh tự mình đi diệt phỉ, nếu không đầu tháng hai đã về đến nhà rồi”
“Nhị ca, lần này nhất định ở nhà thêm mấy tháng mới được!” Tứ gia cũng vội vàng nới không ngừng.
Đại phu nhân cười nói: “Đừng chỉ lo nói chuyện, mau ngồi vào bàn ăn cơm đi!”
Đại phu nhân nói như vậy, nhưng người đứng trong phòng không ai ngồi xuống.
Phong Ngập đi xuyên một mạch qua đại sảnh tới phía trên, nhìn về phía hai người già trong nhà: “Tổ mẫu, mẫu thân, Ngập nhi đã trở lại.”
Trong lòng Hàn Tô bỗng nhiên giật thót một cái. Sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy…
Khi lão phu nhân nhìn thấy Phong Ngập, lúc này gương mặt quạnh quẽ mới hiện lên nụ cười, không còn giống người xuất gia nữa.
“Tốt, tốt! Lại lớn thêm rồi!” Thái phu nhân nói một câu làm trong phòng có thêm tiếng cười.
Phong Ngập ngồi xuống, ánh mắt đảo qua khắp phòng rồi nói: “Đều ngồi hết đi.”
Sau khi nghe hắn mở miệng, trái tim đập thình thịch liên hồi trong ngực Hàn Tô bỗng nhiên như ngừng một nhịp. Nàng cúi đầu, toàn thân sững sờ. Những người khác đều thi nhau ngồi xuống, chỉ còn mình nàng đứng ở chỗ đó.
Đại nương tử kinh ngạc mà nhìn về phía nàng. Mấy ngày trước đây học quy củ, ma ma còn khen biểu muội như hoa, nàng không thể đến lúc quan trọng này lỗi nhịp chứ?
Tam phu nhân ho nhẹ một tiếng, lúc này Hàn Tô mới lấy lại tinh thần, lập tức ngồi xuống.
Nàng không dám ngẩng đầu đi nhìn, ngay cả xác nhận cũng không dám.
Ánh mắt của Phong Ngập tự nhiên hạ xuống, dừng lại ở chỗ lọn tóc mai bị rối bên thái dương của Hàn Tô một giây, sau đó dời ánh mắt đi. Hắn nhìn vãn bối ngồi chung quanh phòng rồi nói: “Hồi lâu chưa về nhà, đều trưởng thành hết rồi.”
Đại phu nhân lập tức cất lời, bảo vãn bối trong nhà lần lượt bái kiến. Cũng lo lắng Phong Ngập không nhớ rõ ai là ai, lại giới thiệu một lần.
Đầu tiên là nhóm lang quân trong phủ theo thứ tự đứng dậy nghiêm tức chào hỏi.
Nhìn Ngũ Lang, Lục Lang cũng chưa mắc phải lỗi gì. Đại nương tử lặng lẽ nhẹ nhàng thở phào, xem ra nhiều ngày qua không lãng phí tiền bạc vô ích! Sau đó nàng mang theo Nhị nương tử cùng Tam nương tử đứng dậy chào hỏi.
Phong Cẩm Nhân đứng ở bên người Hàn Tô, cất lời chúc cát tường mà một ngày trước đã viết thuộc, nhưng Hàn Tô không nghe lọt một chữ nào.