Đại nương tử mỉm cười chào hỏi Hàn Tô, sau đó lập tức nhìn phía Ngũ Lang một lần nữa.
Ngũ Lang là một cậu bé mập mạp mới tám tuổi, hắn cau mày lại, khuôn mặt bánh bao lập tức thành bánh bao nhăn nhúm đầy nếp gấp. Hắn không xác định mà nói: “Làm quan lớn hả?”
Đại nương tử lập tức lạnh mặt lại.
“Thế…… là cưới vợ hay là thi đỗ Trạng Nguyên ạ?”
Đại nương tử tức giận vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói: “Lão lục, con nói đi!”
Lục Lang năm nay mới sáu tuổi, cậu bé lập tức đứng lên, gằn từng chữ một: “Thủ vệ ranh giới! Đền đáp nước nhà!”
Bộ dáng nhỏ nhắn mà nghiêm túc của cậu nhóc làm Hàn Tô buồn cười.
Đại nương tử vừa lòng, lại hỏi Tứ Lang: “Hiện giờ Bắc Tề có bao nhiêu binh mã, đều ở nơi nào?”
Tứ Lang mười tuổi, là thiếu niên cao lớn ngay thẳng. Nghe vấn đề này xong, lập tức cậu bé nhăn mặt lại: “Đại tỷ, sao đến lượt đệ thì vấn đề lại chuyển thành khó đến thế…”
Đại nương tử hừ một tiếng, lập tức sai thị nữ phát một quyển sách nhỏ cho từng người một.
“Cái này quá mức rồi? Cô nương trong nhà chúng ta không cần đánh giặc!” Tam nương tử lẩm bẩm mà than vãn.
Đại nương tử giương mày lên phản bác lại: “Cô nương trong nhà thì làm sao? Không cho nói trước mặt nhị thúc những lời này! Trong quân của nhị thúc còn có nữ binh nữa đó.”
Hàn Tô lật mở quyển sách nhỏ ra, phát hiện nội dung ghi tình hình chiến dịch mà Hách Diên Vương mấy năm nay tham dự, sự đối lập về tình hình quân sự giữa đại kinh và Bắc. Hàn Tô lập tức hiểu rõ, cuộc họp bàn này là vì nghênh đón Hách Diên Vương chiến thắng trở về mà bổ sung kiến thức trước.
Đại nương tử đã chạy tới trước mặt Hàn Tô, cười hỏi: “Biểu muội, nếu nhị thúc dò hỏi cuộc sống sinh hoạt của muội ở trong phủ như thế nào, muội đáp lại ra sao?”
Trong phòng mọi người nhìn về phía Hàn Tô với ánh mắt đồng cảm.
Hàn Tô đứng dậy, mỉm cười nói từ tốn: “Trưởng bối có tấm lòng nhân từ rộng lượng, tỷ muội trong nhà quý trọng và dìu dắt, như ở trong nhà mình. Dù gì đây cũng là nhờ Hách Diên Vương tấm lòng vĩ đại, bình định muôn phương, mới có thể khiến mọi nhà hòa thuận. Trong lòng Hàn Tô vô cùng cảm kích. Cũng cầu mong cho chiến loạn sớm được bình ổn, tứ phương hưởng thái bình.”
Đại nương tử chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt, "ồ" lên một tiếng.
Lúc xoay người, trong lòng đại nương tử lặng lẽ lặp lại lời nói của Hàn Tô một lần … có hai câu nàng không biết có ý gì, chờ trở về nàng phải tra cứu một chút.
Ngày hôm sau, không ngờ đại nương tử lại tìm ma ma trong cung tới dạy lễ nghi cho các tiểu nương tử trong phủ.
Hàn Tô không nhịn được mà bật cười.
Chỉ nghe nói con gái của nhà cao cửa rộng trước khi xuất giá sẽ có ma ma dạy lễ nghi, đây là lần đầu tiên nghe nói bởi vì nghênh đón chủ nhà trở về mà học những thứ đó.
Lại qua hai ngày sau, tới đúng ngày đông chí, cũng tới ngày Hách Diên Vương trở về nhà.
Sáng sớm tinh mơ, toàn bộ già trẻ tôi tớ của phủ Hách Diên Vương đều ganh đua xem ai dậy sớm trước tiên. Thậm chí ngay cả con gà trống ở khu vườn phía tây cũng bắt đầu cất tiếng gáy to lên trước tiên.
Một cảm giác áp lực, bận rộn quanh quẩn ở toàn bộ phủ Hách Diên Vương.
Hôm nay là ngày Hách Diên Vương trở về, mọi người trong phủ đều vứt hết những chuyện khác sang một bên, chỉ tĩnh lặng chờ Hách Diên Vương trở về nhà, chờ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.
Tuy Hàn Tô cũng rất muốn gặp vì anh hùng hào kiệt vì nước này, nhưng chung quy lại nàng không phải người nhà họ Phong, không có cảm xúc căng thẳng hoặc vui sướиɠ như người nhà họ Phong vậy.
Nàng ngồi ở dưới cửa sổ chép vài tờ sách cổ cuối cùng. Ngày mai thì có thể đem mấy quyển sách cổ đã chép xong này đi đến cửa hàng đổi tiền rồi.
Thị nữ bên người Tam phu nhân tới đây truyền lời, bảo Hàn Tô đi theo tới tiền sảnh. Hàn Tô hiểu đây là Hách Diên Vương đã sắp tới rồi, tất cả mọi người nhà họ Phong muốn đi muốn tới tiền sảnh Vạn Xương Đường để nghênh đón Hách Diên Vương trở về nhà.
Chần chờ một chút, Hàn Tô quyết định không mang theo muội muội đi cùng mình. Rốt cuộc có nhiều người như vậy, mà đôi mắt của muội muội không tiện, hơn nữa còn nhỏ tuổi.
Vừa ra đến cửa, Hàn Tô thay đổi một bộ quần áo, lại đi tới chỗ bàn trang điểm lấy một cây trâm bạc cài lên mái tóc. Nàng liếc nhìn xuống gương đồng một chút, xác định trâm bạc được cài ngay ngắn rồi mới dùng mu bàn tay đẩy ngăn kéo lại, ánh mắt chợt đảo qua, quét tới túi tiền màu xanh đậm trong ngăn kéo kia.
Động tác của Hàn Tô chợt dừng lại.
Cả đời nàng làm việc quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Nhưng có một việc khiến nàng hổ thẹn trong lòng.
Khi mang theo muội muội trốn thoát khỏi đội quân kia, nàng lấy trộm túi tiền của vị tướng quân ấy. Lúc đó, nàng an ủi chính mình không xu dính túi, không có cách nào mang theo muội muội tìm được dì, cho nên mới bất đắc dĩ làm như vậy.
Nhưng cho dù tình thế bức bách không theo ý mình như thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn bị coi là kẻ trộm. Mất hết phong thái, chật vật đến khốn nạn.
Đây là một mũi dao găm vào trong lòng nàng.