Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 28

- ----

Ngày hôm sau, đầu tiên Tiêu Niên mở mắt, thời gian hiển thị là rạng sáng 5 giờ 32 phút.

Đầu có chút nặng, cậu nằm ở trên giường buồn bực vài giây mới nhớ tới bây giờ cậu đang ở đâu, tới đây làm gì.

Cậu nhắm mắt lại vươn tay qua bên cạnh s0 soạng một chút, quả nhiên chăn đã lạnh.

Tiêu Niên còn chút ấn tượng trước khi ngủ là Lục Tri Chu ôm cậu.

Sáng sớm đã mất mác, Tiêu Niên lần nữa nhắm mắt lại. Cậu nhớ ngày hôm qua mơ mơ hồ hồ kéo tay Lục Tri Chu, để Lục Tri Chu thử ngủ cùng cậu. Lúc đó cậu ngây thơ nghĩ, có khi cậu rất đặc biệt với Lục Tri Chu, có khi Lục Tri Chu ở bên cạnh cậu sẽ ngủ rất ngon đấy.

Cậu quên mất khi đó Lục Tri Chu có đồng ý với cậu hay không. Ngược lại là cậu thấy được kết cục chó má này, cái gì cũng không có, cái gì cũng đều không phải.

Tiêu Niên hừ một tiếng trở mình, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, đầu óc không nghĩ về chuyện này nữa, lần thứ hai ngủ thϊếp đi.

Bữa ăn hôm qua thật dằn vặt, làm cho hôm nay Tiêu Niên ngủ được một giấc yên ổn.

Rèm cửa sổ trong phòng được kéo xuống, cũng không có ai làm ồn đến cậu, nhiệt độ của máy điều hòa rất thích hợp, giường cũng thoải mái.

Tỉnh lại lần nữa, đã hơn mười một giờ. Tiêu Niên híp mắt xem điện thoại, trên màn hình không chỉ có thời gian, còn có một đống tin nhắn cùng cuộc gọi.

Tin nhắn đều đến từ Wechat, Tiêu Niên dùng ngón tay cái lướt qua một lượt, đều là tin nhắn không quan trọng lắm, sau đó cậu lại mở cuộc gọi nhỡ ra, phát hiện có cuộc gọi nhỡ của mẹ mình, còn có Trương Tử Diệc.

Tiêu Niên trực tiếp tắt điện thoại đi, vén chăn lên rời giường.

Lúc đang đánh răng mẹ cậu lại gọi điện thoại tới, Tiêu Niên nhận cuộc gọi, trực tiếp mở loa ngoài.

"Ừm." Miệng Tiêu Niên đầy bọt.

Mẹ Tiêu: "Mới rời giường à."

Tiêu Niên: "Vâng."

Mẹ Tiêu bên kia cười cười: "Mẹ nghe người ta nói, hôm qua con và Tiểu Lục nhìn rất thân mật."

Tiêu Niên nhổ bọt trong miệng ra, nở nụ cười.

Thứ nhất vì đây là lần đầu tiên cậu nghe có người gọi Lục Tri Chu là Tiểu Lục. Thứ hai là dường như trong lời nói của mẹ cậu còn mang theo ý cười.

"Còn phải nói." Tiêu Niên súc miệng: "Hai người ký được hợp đồng này thì không thể không có công lao của con đâu đấy."

Mẹ Tiêu: "Chắc chắn rồi, cho nên hôm nay nói cho con một tin tốt."

Tiêu Niên: "Mẹ nói đi."

Mẹ Tiêu: "Mẹ có một vài tin tức ngầm, nếu không có gì ngoài ý muốn thì nhà ta và nhà họ Lục, dự án của hai nhà có thể sẽ hoàn thành sớm."

Mày Tiêu Niên khẽ động: "Vậy chúc mừng mẹ nha."

"Thật sự là dự án lớn, nếu như hoàn thành sớm thì con có thể về nhà sớm chút." Mẹ Tiêu nói xong lời này, quay đầu liền hỏi: "Còn muốn về nhà không?"

Tiêu Niên ngậm một ngụm nước, súc ùng ục ùng ục trong miệng, thuận tiện trả lời mẹ: "Làm gì không muốn."

Mẹ Tiêu không rõ ý tứ mà cười một tiếng.

Sau khi cúp máy, Tiêu Niên tiện tay hắt nước lên mặt. Sau đó mắng mẹ nó với không khí.

Đương nhiên cậu không phải đang mắng ai, cậu là đang mắng chính mình.

Có thể đừng như vậy nữa hay không? Tiêu Niên?

Ở trong phòng trả lời tất cả các tin nhắn trong Wechat, Tiêu Niên liền nhẹ nhàng khoan khoái đi ra ngoài.

Lục Tri Chu đang ngồi ghế sofa bên ngoài, trên TV mở một bộ phim mà Tiêu Niên không có hứng thú xem.

Nghe thấy tiếng mở cửa của Tiêu Niên, Lục Tri Chu đưa mắt nhìn về bên này.

"Dậy rồi."

Tiêu Niên: "Ừm."

Lục Tri Chu hỏi: "Đói chưa?"

Tiêu Niên vò vò tóc: "Vẫn chưa."

Tiêu Niên muốn đi lấy chút nước, nhưng chợt nghĩ đến gì đó.

"Thầy Lục." Tiêu Niên đi qua, cách chỗ Lục Tri Chu hai mét thì dừng lại, chỉ vào điện thoại: "Anh bật chế độ im lặng giúp tôi à?"

Lục Tri Chu: "Tôi bật."

Tiêu Niên "Ồ" một tiếng.

Lục Tri Chu lại nói: "Cậu đã đồng ý rồi."

Tiêu Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, căn bản không nghĩ ra họ lúc nào thì xảy ra chuyện này.

Nhưng cậu vẫn: "Ồ, cám ơn anh nha."

Lục Tri Chu ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên một cái.

"Cái kia." Tiêu Niên tiếp tục nói: "Trưa nay tôi có hẹn với bạn, chút nữa liền đi, còn anh?"

Lục Tri Chu dường như ngừng nửa giây: "Tôi có việc."

Tiêu Niên gật đầu: "Vậy thì tốt."

Lục Tri Chu đột nhiên lại nói: "Nếu tôi không có việc thì sao?"

"Hả?" Tiêu Niên nghĩ nghĩ: "À, nếu anh không có việc..." Cậu nghĩ nghĩ: "Vậy, anh đi cùng với tôi? Cũng đều là bạn học đại học."

Lúc Tiêu Niên nói ra lời này, trên mặt đầy khách sáo, còn có đầy ý anh mau từ chối tôi. Lục Tri Chu không phải không nhìn ra, anh lắc đầu: "Không cần, tôi có việc."

Tiêu Niên gật gật đầu, cười với Lục Tri Chu, rồi đi nhà bếp lấy nước.

Thật trùng hợp, ngay lúc cậu vừa tắt chế độ im lặng, chuông điện thoại liền vang lên. Trên màn hình hiển thị "Trương Tử Diệc".

Tiêu Niên vặn chặt nắp chai đặt xuống mới nhận cuộc gọi này.

"Tiêu Niên à."

Tiêu Niên vô thức nhìn về phía phòng khách, Lục Tri Chu vẫn đang xem ti vi.

Tiêu Niên: "Làm sao vậy?"

Trương Tử Diệc: "Cậu ăn trưa chưa? Chắc là không sớm như vậy chứ, nếu không cậu cùng vị hôn phu của cậu xuống dưới chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Tiêu Niên bởi vì vị hôn phu cười một chút: "Không cần đâu, chúng tôi có sắp xếp."

Trương Tử Diệc: "Tôi nghe nói ngày mai hai người mới đi, nói thế nào thì cũng tụ tập một bữa?"

Tiêu Niên: "Nói sau đi, hôm nay tôi còn có việc khác nữa."

Trương Tử Diệc: "Được rồi, có việc gì thì gọi cho tôi."

"Đm."

Cúp điện thoại, Tiêu Niên bị Lục Tri Chu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng dọa cho giật mình.

Lục Tri Chu cũng tới lấy nước, Tiêu Niên thở ra một hơi, nhường chỗ cho anh.

"Cậu ta tìm cậu làm gì?" Lục Tri Chu vừa mở tủ lạnh vừa hỏi.

Tiêu Niên mày giật một chút: "Anh biết ai tìm tôi à?"

Lục Tri Chu rõ ràng: "Trương Tử Diệc."

Tiêu Niên tròn miệng một chút: "Không có gì, nói là rảnh rỗi thì tụ tập gì đó."

Lục Tri Chu: "Tối hôm qua cậu ta cũng gọi điện thoại cho cậu."

Tiêu Niên: "Có à?"

Lục Tri Chu: "Tôi nhận."

Tiêu Niên "Ồ" một tiếng, cũng không phải rất để tâm: "Nói gì rồi?"

Lục Tri Chu uống một hớp nước: "Cậu ta rất quan tâm cậu."

Tiêu Niên: "Quan tâm tôi cái gì?"

Lục Tri Chu: "Cậu ta vẫn còn thích cậu."

"Hả?" Tiêu Niên nghi ngờ: "Làm sao anh biết?"

Lục Tri Chu lại uống nước, sau đó anh nói: "Cảm giác."

Tiêu Niên lắc đầu: "Không có đâu, đều là chuyện rất lâu rồi."

Nói xong Tiêu Niên cũng cầm chai nước của mình trên bàn lên.

Cậu vốn định vòng qua Lục Tri Chu trở về phòng, nhưng cậu vừa bước qua bên trái, Lục Tri Chu đột nhiên lùi một bước chặn cậu lại.

Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn Lục Tri Chu: "Có việc?"

Lục Tri Chu nói: "Không có gì."

Tiêu Niên tiếp tục đi vòng qua anh nhưng không nghĩ tới vừa bước qua bên phải, Lục Tri Chu lại lùi một bước cản đường cậu.

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu: "A? Làm sao thế?"

Lục Tri Chu không nói làm cái gì, chỉ nhìn Tiêu Niên.

Tiêu Niên thăm dò lại bước qua bên phải một bước, Lục Tri Chu lần nữa cản đường cậu. Lần này không chỉ cản đường, anh còn đi về phía Tiêu Niên.

Anh tiến một bước, Tiêu Niên lùi một bước, tiến một bước, Tiêu Niên lùi một bước. Thẳng đến khi lưng Tiêu Niên chạm vào cái tủ, Lục Tri Chu mới dừng lại.

"Hôm nay làm sao vậy?" Lục Tri Chu hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên nghi hoặc: "Cái gì làm sao vậy?"

Lục Tri Chu đột nhiên cúi đầu.

Tư thế này Tiêu Niên rất quen thuộc, Lục Tri Chu muốn hôn cậu. Nhưng có thể quá đột ngột rồi, Tiêu Niên hít thở hai hơi, đôi mắt cũng mở to, còn ngả người ra sau một chút, siết chặt chai nước trong tay.

Lục Tri Chu nhìn toàn bộ trong mắt, ngay khi khoảng cách giữa hai người còn khá xa, Lục Tri Chu dừng lại.

Anh đặt tay lên đầu Tiêu Niên vò hai cái: "Mấy giờ về?"

Tiêu Niên cẩn thận từng li từng tí: "Không biết, chơi đến mấy giờ thì mấy giờ vậy."

Lục Tri Chu lại vò một chút: "Uống ít rượu thôi."

Tiêu Niên: "Biết rồi."

Lục Tri Chu lại nói: "Chờ cậu về."

Nói xong anh lui về phía sau một bước, nhường đường.

Nhưng mà Tiêu Niên không đi liền, mà chỉ vào Lục Tri Chu hỏi: "Hôm nay anh làm sao vậy?"

Giọng điệu có chút hung dữ, giống như mới phản ứng được là mình vừa bị bắt nạt, trong nháy mắt khí thế hùng hổ.

Lục Tri Chu thấy thế cười một chút, sau đó không cảnh báo, đột nhiên đến gần trên miệng Tiêu Niên hôn một chút.

"Hôm nay muốn hôn cậu."

Tiêu Niên trong chốc lát phát ngốc.

Nhưng cậu vẫn kiên cường trưng ra khuôn mặt cười đây là chuyện bình thường: "Ha ha, muốn hôn thì hôn đi, tôi còn có thể không cho à."

Tiêu Niên cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên rồi, thế là lập tức rời đi, thuận tiện nói hết câu: "Cái này cái kia nữa."

Rất tốt, sau khi nói xong lời này Lục Tri Chu liền không cho cậu rời đi rồi, nghĩ muốn nghiệm chứng câu muốn hôn thì hôn này của cậu có phải là thật hay không, dễ dàng kéo cậu trở lại, ôm eo cậu rồi hôn lên.

Lần này hôn xuống sâu hơn.

Tiêu Niên vẫn cứ hào phóng, hoàn toàn tiếp nhận Lục Tri Chu.

Sau khi tách ra Tiêu Niên vẫn duy trì một tia lý trí cuối cùng cười với Lục Tri Chu.

Sau đó cậu lập tức trở về phòng, nhìn như không có chuyện gì xảy ra, kỳ thực là vội vã đóng cửa lại.

Vốn dĩ bị một cú điện thoại của mẹ cậu đánh đến người có chút thanh tỉnh, đột nhiên lại bị Lục Tri Chu hôn một cái liền bối rối.

Đồ thối tính toán chi li, trêu anh một liền trêu lại mười.

Cạn lời.

Tiêu Niên che ngực mình một chút, hung dữ nói: "Mẹ nó mày đừng nhảy nữa."

Sau đó cậu chùi môi mình một cái: "Đúng là nụ hôn chết tiệt."

Câu thứ hai cực kỳ tủi thân.

Sau khi Tiêu Niên rời đi không lâu, Lục Tri Chu cũng xem xong bộ phim trên TV, anh liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị một chút cũng ra cửa.

Tìm một nhà hàng ăn cơm, lại dựa theo chỉ dẫn của bản đồ đến thư viện lớn nhất trong thành phố.

Cuối tuần người đến thư viện so với ngày thường nhiều hơn một chút, vị trí tốt ở lầu một lầu hai đều đã ngồi đầy người rồi. Lục Tri Chu loạng choạng đi dạo đến lầu ba, cuối cùng ở dưới nơi phân loại ít chú ý, tìm được một cái bàn có chút bụi.

Anh liền dứt khoát vào tìm quyển sách, dựa vào cửa sổ xem.

Lúc hơn ba giờ, vòng bạn bè của Tiêu Niên cập nhật mới rồi.

Cửu Cung Cách rất náo nhiệt, uống rượu chơi game ca hát, Tiêu Niên bị một đám người ôm, cười rất xán lạn.

Lục Tri Chu phóng to riêng mình Tiêu Niên lên, sau đó nhìn người đàn ông bên phải và bên trái cậu.

Caption: "Như hình."

Loại status tương tự của vòng bạn bè, tối hôm qua, chừng hơn mười giờ, Tiêu Niên cũng đăng Cửu Cung Cách như vậy, caption: "Mọi người trong nhà, tôi trở về rồi!"

Lục Tri Chu tắt tấm hình náo nhiệt nhất đó của Tiêu Niên bên kia, khóa điện thoại, liếc nhìn sách trong tay, còn có bụi của góc bàn, nhẹ thở dài.

Lại lật hai trang, điện thoại Lục Tri Chu đột nhiên vang lên. Anh trước tiên tắt âm thanh, sau đó mới nhận.

"Anh Lục!" Đầu bên kia điện thoại, Lâm Nhạc Phàm kêu gào.

Lục Tri Chu: "Chuyện gì?"

Lâm Nhạc Phàm nhỏ giọng thì thầm: "Woa, người mới thật khó dẫn dắt, nếu không trở về cậu đưa Tiểu Ngô cho tôi mượn đi."

Lục Tri Chu: "Cậu muốn Tiểu Ngô giúp đỡ thì tự mình liên hệ cậu ta, hỏi tôi làm gì."

Lâm Nhạc Phàm: "Đây không phải là muốn nói với cậu một câu, mới lại tìm cậu ta."

Lục Tri Chu: "Cậu ta không thuộc quyền quản lý của tôi."

Lâm Nhạc Phàm cười: "Vậy tôi hiểu rồi."

Lâm Nhạc Phàm lại nói: "Lại nói rốt cuộc cậu ở thành phố B làm gì vậy? Không phải tham gia cái lễ cưới đó à."

Lục Tri Chu nói: "Ở cùng Tiêu Niên."

Bên kia Lâm Nhạc Phàm "Ồ" một tiếng kéo dài: "Không nói sớm, tôi đây không phải liền hiểu rồi à."

Lục Tri Chu bởi vì Lâm Nhạc Phàm đột nhiên tính khí quái gở mỉm cười.

"Hai người bây giờ đang làm gì thế?" Lâm Nhạc Phàm nghi hoặc: "Bên cậu sao lại yên tĩnh như vậy, chắc là tôi không quấy rầy đến cậu chứ?"

Lục Tri Chu không cười được nữa: "Tôi đang ở thư viện."

Ngữ khí của Lâm Nhạc Phàm rất khó hiểu: "Thư viện? Các người ở thư viện? Sẽ không chứ? Không được đâu."

Lục Tri Chu nghe ra được: "Đầu óc cậu có thể sạch sẽ một chút không."

Lâm Nhạc Phàm: "Ha ha ha ha ha ha xin lỗi."

Lục Tri Chu: "Một mình tôi."

Lâm Nhạc Phàm thanh âm lập tức biến điệu: "A? Một mình cậu ở đó làm gì?"

Lục Tri Chu: "Đọc sách."

Cách mấy ngàn mét, Lục Tri Chu cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghi hoặc của Lâm Nhạc Phàm.

"Không phải, ở đâu không thể xem sách chứ mà cứ chạy đến thành phố B xem, sách ở thành phố B thơm hơn thành phố A của chúng ta?"

Lục Tri Chu cười khó hiểu: "Thơm không phải là sách."

Bên kia Lâm Nhạc Phàm muốn nổi da gà: "Đ...m..."

"Không phải." Lâm Nhạc Phàm lại nghi ngờ: "Cậu không ở cùng Tiêu Niên, một mình đi thư viện làm gì? Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?"

Lục Tri Chu lại lật một trang.

Anh rốt cuộc đang làm gì?

Lục Tri Chu: "Đang giả vờ có việc."