Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ

Chương 16: Chàng vợ nhỏ

Bé ngốc vừa chu mỏ lên Từ Văn liền hiểu y định làm gì.

Sáng nay là lần đầu tiên Từ Văn hôn bé ngốc nên căn bản cũng chẳng có kỹ thuật tuyệt diệu gì cả, sau đó lúc bé ngốc tỉ mỉ hôn lại hắn hắn cũng vô cùng hưởng thụ nên lúc sáng trước khi dẫn bé ngốc ra ngoài quên luôn việc dặn y không được hôn môi trước mặt người khác. Bây giờ khi nhìn thấy động tác này của bé ngốc liền vội vàng kéo y chạy ra ngoài.

“Từ Văn, Từ Văn……” Xin hôn mãi không được, bé ngốc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ có thể khó hiểu gọi tên Từ Văn, lại bị Từ Văn kéo thẳng tới rừng trúc đằng sau bãi đỗ xe phía nam của công viên.

Bây giờ trong công viên đâu đâu cũng là người, đến cả WC cũng có một đống người xếp hàng đợi, nhưng chỗ này lại vô cùng yên tĩnh. Tuy rằng rừng trúc vào đông hơi thưa thớt nhưng nhờ có kiến trúc che chắn nên muốn làm chuyện gì cũng tiện.

Từ Văn một tay ôm gấu, một tay ôm chặt bé ngốc nhà mình hôn ngấu nghiến. Hắn không hiểu kỹ xảo hôn môi gì gì đó, bé ngốc cũng không hiểu, liền dứt khoát dùng đầu lưỡi tổng tiến công trong ngoài miệng bé ngốc một lượt, còn nhịn không được muốn đưa tay sờ soạng cơ ngực của bé ngốc. Tiếc là nay bé ngốc mặc quá kín nên hành động của hắn không thực hiện được.

“Từ Văn.” bé ngốc thân mật hôn cổ với mặt Từ Văn. Cánh môi y khá mềm lại không dùng sức, cũng chẳng giống Từ Văn, hôn như muốn nhai nuốt người ta luôn không bằng, nhưng cũng chính những nụ hôn mềm nhẹ ấy lại khiến Từ Văn ngứa ngáy tận đáy lòng.

Hai người dính dính hồi lâu, Từ Văn mới chỉnh lại quần áo cho bé ngốc: “Từ Thiên này, sau này lúc có người nhớ không được hôn anh đâu, nhé?”

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

“Sao không được hôn?” bé ngốc đầy mặt tò mò: “Trong TV họ vẫn hôn nhau mà.”

Từ Thiên trước đây chưa bao giờ nghĩ TV sẽ dạy hư trẻ nhỏ, nhưng giờ hắn không nghĩ vậy nữa: “Trên TV cũng không đúng lắm đâu, chuyện này chỉ có thể làm ở nhà, mà cũng chỉ có thể hôn khi xung quanh không có ai thôi, em nhớ chưa?”

“Ò.” Bé ngốc ngoan ngoãn gật đầu, tuy nghe không hiểu mấy nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tơia việc y nghe lời Từ Văn.

Tuy chỉ hôn mấy cái nhưng Từ Văn lại càng thích bé ngốc nhà mình hơn.

Dạo qua hết sạp hàng này tới sạp hàng khác, thấy có người mang hai chim tước ra cho mọi người chụp ảnh chung, chỉ cần trả 10 đồng là có thể lấy ảnh ngay. Từ Văn liền lôi kéo bé ngốc qua chụp, hai người là lượt khách đầu tiên, sau khi đứng tạo dáng chụp, thân thể hai người vô thức kề sát bên nhau.

Bề ngoài của Từ Văn cũng không tệ, bé ngốc lại càng xuất chúng hơn, hai người đàn ông cùng mặc đồ đỏ đứng chụp ảnh chung trông vô cùng đẹp mắt. Sau khi chụp xong, Từ Văn sảng khoái thanh toán tiền và đưa thêm 20 đồng nữa nhờ họ phóng to bức ảnh ra rồi dẫn bé ngốc tới cửa hàng gần công viên.

Đó là một cửa hàng gần giống KFC, bán hamburger và một vài món linh tinh gì đó mà Từ Văn không biết tên. Trên trấn nhỏ cũng không có KFC, vì vậy rất nhiều người sẽ tới đây mua vài món về ăn thử, mấy cặp tình nhân trẻ lại càng coi đây thành tụ điểm hẹn hò. Mấy người trong thôn Từ Văn đều chọn đây làm nơi để xem mắt, đầu tiên tới đây gọi vài ly đồ uống rồi ngồi tán gẫu một lát, sau đó dắt tay nhau cùng đi dạo công viên……

Lúc này đây Từ Văn cũng muốn dẫn bé ngốc đi hẹn hò.

Tìm ghế đôi gần cửa sổ rồi gọi hamburger với trà sữa, nhìn bé ngốc ăn tới cao hứng bỗng khiến Từ Văn đột nhiên hiểu ra vì sao mấy tên nhóc trong thôn chẳng kiếm được mấy đồng lại nguyện ý tiêu hết cho bạn gái rồi.

Đương nhiên, bé ngốc nhà hắn ngoan ngoãn đáng yêu hơn mấy cô nàng kia gấp vạn vạn lần rồi.

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Từ Văn tự gọi cái hành động kéo bé ngốc đi chơi khắp nơi của mình là hẹn hò, sau khi hẹn hò xong hắn lại dẫn bé ngốc ra chợ mua vỏ sủi cảo, sau đó mua thêm hai cân thịt lợn băm, rồi nghe theo đề nghị của Thẩm đồ tể bán thịt lợn mà mua thêm bông cải trắng nữa, hắn định làm món sủi cảo nhân thịt heo cải trắng.

Trước đây Từ Văn chưa gói sủi cảo bao giờ, nhưng hắn dù sao cũng đứng bếp quen rồi, trộn nhân bánh cũng chẳng phải việc gì khó, hơn nữa vỏ sủi cảo lại có sẵn, vì thế hắn đã gói thành công một đống sủi cảo chỉnh chỉnh tề tề bày trên thớt.

Bé ngốc ở một bên xem đến nước miếng chảy ròng ròng lại bị Từ Văn đuổi đi quét rác, vì thế y quét được một lát lại chạy đến ngó nghiêng chỗ Từ Văn một lát, không thể đứng yên nổi.

Gói xong hết sủi cảo, Từ Văn liền bắc một nồi nước to lên đun rồi thả toàn bộ chỗ sủi cảo vào, chờ một lúc cho sủi cảo chín thì vớt hết ra bày lên chiếc tô lớn.

Từ Văn cực thích ăn sủi cảo chiên, mỗi lần ăn đều phải chấm đẫm dấm, đương nhiên giờ hắn càng phải rót một chén đầy, cùng bé ngốc anh một miếng em một miếng đút tới đút lui, bé ngốc còn nhích dần về phía hắn, hai người lại hôn thêm mấy cái nữa.

Từ Văn cảm thấy từ ngày ba hắn gặp chuyện hắn chưa từng được sống thảnh thơi như này. Mà đây chẳng phải cuộc sống hắn hằng mong ước sao?

Trong miệng bé ngốc toàn vị của sủi cảo cải trắng, chắc giờ trong miệng hắn cũng toàn mùi y chang…… Sau khi Từ Văn hôn thêm mấy cái nữa, liền nhịn không được xoa đầu bé ngốc: “Từ Thiên à, em làm vợ anh nhé?”

“Vợ là cái gì?” Bé ngốc tò mò hỏi. Y ăn khỏe vô cùng, tuy người chẳng được mấy lạng thịt nhưng ăn giỏi cực kì. Lúc đang đặt câu hỏi y lại tiện đũa gắp thêm mấy miếng sủi cảo nữa nhét vào mỏ, rồi hạnh phúc nheo mắt đầy hưởng thụ.

“Vợ nghĩa là người sẽ ở bên anh mỗi ngày.”

“Em muốn làm vợ của Từ Văn! Từ Thiên muốn làm vợ của Từ Văn!” Miếng sủi cảo trong miệng còn chưa nuốt hết bé ngốc đã loi nhoi bày tỏ quan điểm.

“Ừm, em là vợ của anh, sau này anh sẽ nuôi em, sẽ nấu cơm cho em ăn mỗi ngày.” Từ Văn hôn đỉnh đầu bé ngốc, nhịn không được cười cong mắt.

Giờ đây lòng hắn ngập tràn vui vẻ, đến nỗi khiến hắn quên luôn những suy nghĩ khiến hắn rối lòng trước đó.

Chờ ăn sủi cảo xong, Từ Văn liền đem bức ảnh lớn hai người chụp lúc ban ngày lên đầu giường. Bức ảnh này thực ra khá bình thường, nhưng hai người đều mặc đồ đỏ dựa gần vào nhau trông chẳng khác ảnh cưới là mấy…… Cho dù là ảnh cưới của ba mẹ hắn cũng chẳng đẹp bằng cái này!

Bé ngốc cũng rất bức ảnh này, y cứ ngắm nhìn nó mãi. Sau đó y tự cởϊ qυầи áo của mình rồi phóng nhanh lên giường: “Từ Văn, bọn mình lại sờ sờ, hun hun đi.”

Từ Văn thiếu chút nữa không nhịn được nhào lên, có điều hắn vẫn nhớ rõ một chuyện: “Từ từ, chúng ta đi tắm trước đã…… Tắm chung có thể tiết kiệm được phần nào nước đấy.”

Lần tắm chung này cuối cùng cũng chẳng tiết kiệm được tẹo nước nào bởi hai người họ còn tắm lâu hơn mọi khi.

Bé ngốc cái gì cũng không hiểu, Từ Văn muốn thế nào liền thế ấy, Từ Văn sờ mông y y còn chủ động dâng mông tới. Đối mặt với bé ngốc ngoan ngoãn như này, Từ Văn ngược lại không nỡ xuống tay, vậy nên cuối cùng hắn cùng bé ngốc chỉ có thể dùng tay giúp đỡ nhau thôi.

Có điều đối với hai tên trai tơ này thì chỉ vậy cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi, hơn nữa ngoài tuốt một lần trong phòng tắm ra hai người còn lên giường tuốt thêm phát nữa.

“Từ Thiên à, tối mai anh sẽ đến nhà ông bà ngoại anh ăn cơm, em cũng đi cùng anh đi.” Ôm bé ngốc trơn bóng trong lòng, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện này.

Từ khi ba mẹ Từ Văn lần lượt xảy ra chuyện thì bà nội chẳng muốn gặp nhà hắn rồi, những người họ hàng xa thuộc thế hệ ông bà cũng đã ngưng lui tới từ lâu, chỉ còn lại mấy thân thích gần, trong đó đương nhiên có ông bà ngoại hắn rồi.

Bản edit bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang w màu cam (nơi khởi nguồn của sự trưởng thành:v) dưới tên cheese_meimei. Mong bạn vào đây đọc ủng hộ chính chủ.

Ông bà ngoại Từ Văn có hai trai một gái, đứa con gái duy nhất kia chính là mẹ Từ Văn. Thật ra ông bà cũng rất yêu thương mẹ hắn nhưng họ cũng có tuổi rồi, hai người vừa không đi làm được cũng chẳng có lương hưu, cho dù ông bà có muốn hỗ trợ thì chút cặn tiền trong kẽ móng tay ấy có đáng là bao? Hơn nữa, ở nông thôn có quan niệm con gái gả chồng như bát nước đổ đi, ông bà mà đưa tay giúp đỡ quá nhiều thì con trai con dâu cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

Về phần hai người cậu của Từ Văn, ban đầu họ cũng giúp đấy, nhưng lúc đó gia đình Từ Văn như cái động không đáy khiến hai người họ không thể kham nổi, dần dà họ không giúp nữa, cũng dần xa cách với Từ Văn, thẳng đến khi Từ Văn trả hết nợ mới dần thân thiết trở lại.

Có điều đây cũng là chuyện thường tình thôi. Kỳ thật Từ Văn vẫn vô cùng biết ơn họ, dù sao họ cũng từng giúp đỡ hắn rất nhiều, vì vậy mấy năm này không năm nào hắn quên đi chúc tết cả.

Mà lần này họ đã sớm bảo Từ Văn tối mùng hai qua ăn cơm. Vốn dĩ Từ Văn còn định để bé ngốc ở nhà, chỉ mình hắn qua thôi, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua hắn lại không nỡ để bé ở một mình, hắn hận không thể gắn mắt lên người bé ngốc cả ngày nữa là.

“Bà ngoại là cái gì?” Bé ngốc thò đầu ra hỏi.

“Bà ngoại là mẹ của mẹ anh.” Từ Văn đáp, hắn ôm đầu bé ngốc hôn liền mấy cái: “Ngày mai em chỉ cần đi với anh là được rồi, em không cần nói gì hay làm gì đâu…… Đúng rồi, em phải nhớ là khi có người thì mình không được hôn đâu đấy.”

“Từ Thiên đã biết.” Bé ngốc lè lưỡi liếʍ ngực Từ Văn: “Từ Văn, bọn mình ăn cơm xong thì về luôn đi, về nhà hun hun!”

“Ừ.” Ngực Từ Văn bị liếʍ vô cùng thoải mái, chờ nghe được lời của bé ngốc liền thiếu chút nữa mất khống chế.

Cảm ơn các bạn, sự ủng hộ của các bạn là nguồn động lực giúp mình ra chương đều đều (/ω\)