Nhân Sinh Nhất Thứ Tương Tư Mộng

Chương 4: Liên Hoa Mộng (1)

Ngày đại hôn của Mặc Khinh Trần được tổ chức vào mùa xuân, Lục phủ cũng nhận được thiệp, nhưng Lục Linh Lan không đi. Giờ đây nàng chỉ là một thứ nữ bị ruồng bỏ, đến đó để làm trò cười sao. Lục Linh Lan cũng không muốn đi, nàng không muốn nhìn thấy Mặc Khinh Trần cùng mặc hỷ phục cùng một nữ nhân khác bái đường thành thân.

Nàng sai nha hoàn đốt một chậu lửa, đem tất cả đồ Mặc Khinh Trần tặng nàng đi đốt. Nàng từng mang trả lại, nhưng Mặc Khinh Trần nói nếu nàng muốn, nàng có thể đem đi đốt, hắn không còn muốn nhận lại những món đồ đó nữa. Vậy thì nàng đành giúp hắn vậy.

Thư từ giữa hai người, đèn l*иg con thỏ hắn tự tay làm, y phục nàng may, cả túi thơm bị hắn trả lại, tất cả đều bị nàng ném vào lửa. Ngọn lửa lớn nuốt chửng tất cả tín vật định tình, cũng như nuốt theo linh hồn nàng. Lục Linh Lan nhìn đống lửa trước mắt, nàng đi vào nhà lấy thêm tranh họa bản thân, lấy cả những tờ giấy luyện chữ của nàng tất cả ném vào lửa. Nhìn ngọn lửa bùng lên, nước mắt nàng cũng chậm rãi lăn dài hai bên má. Nàng đưa tay lên rút trâm hoa mai xuống, tóc nàng không còn vật giữ buông xuống. Lục Linh Lan vung tay ném thẳng trâm hoa mai về phía trước, trâm ngọc chạm mặt đá, vỡ tan thành trăm mảnh.

Mà đối lập với không khí ở đây, bên kia vương phủ là đèn hoa rực rỡ, vui đùa náo nhiệt, tân lang tân nương mặc hỷ phục đỏ sẫm, dưới sự chúc mừng của mọi người bước vào lễ đường.

Lục Linh Lan là đứa nhỏ mệnh khổ, di nương mất khi nàng còn nhỏ, nàng được nhũ mẫu chăm lớn tại một sân viện nhỏ bé trong Lục phủ, tuy là thứ nữ, nhưng ăn mặc còn không bằng một nha hoàn trong phủ.

Cha không thương, mẹ không đau, nàng cứ vậy cùng nhũ mẫu nương tựa vào nhau mà trải qua. Nhưng rồi khi nàng lớn hơn một chút, chủ mẫu tìm lý do đem nhũ mẫu của nàng của nàng đuổi ra khỏi phủ.

Mặc Khinh Trần là viên kẹo ngọt duy nhất Lục Linh Lan có, là người duy nhất có thể cho nàng cảm nhận được hơi ấm giữa thế gian lạnh lẽo này. Hắn bảo vệ nàng, che chở nàng, chiều chuộng nàng, khiến nàng cảm thấy liệu có phải tất cả những đắng cay mà nàng phải chịu đựng chỉ để đổi lấy một Mặc Khinh Trần có thể vì nàng mà chống lên một mảng thiên địa hay không.

Nhưng bây giờ không còn nữa rồi, ông trời muốn thu hồi viên kẹo ngọt của nàng lại, hắn bây giờ cưới một nữ tử khác, xứng đôi vừa lứa, hắn bây giờ đem hết dịu dàng ôn nhu trao cho nữ tử kia.

Vậy còn nàng thì phải làm sao?

Điều ác độc nhất mà người ta có thể làm là cho một đứa trẻ ăn mày một viên kẹo ngọt, đến khi nó nếm được vị ngọt rồi, nó sẽ không còn cách nào chịu được vị đắng nữa.

Nàng không ở lại đây được nữa, để nàng nhìn thấy Mặc Khinh Trần cùng một nữ tử khác, không bằng gϊếŧ nàng đi. Thật ra ngay khoảnh khắc nàng quỳ xuống xin giải trừ hôn ước ấy, nàng hối hận rồi. Nhưng để nàng nhìn Mặc Khinh Trần đau khổ, nàng không làm được. Thế gian này nàng có thể tổn thương bất cứ ai, trừ Khinh Trần của nàng.

Đúng vậy, Mặc Khinh Trần của nàng cơ, có lẽ huynh ấy chết rồi, người đứng ở đại điện này hôm đó không phải Khinh Trần của nàng. Vì Mặc Khinh Trần của nàng sẽ không nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này xin tự trọng, bây giờ ta không có ký ức gì về tiểu thư."

Không có ký ức về nàng thì sao lại có thể là Mặc Khinh Trần của nàng chứ, lang quân của nàng đã chết trên chiến trận rồi, mà người trở về này chính là một Vinh vương gia cao cao tại thượng, cùng với nàng không có nửa điểm quan hệ.

Trong chính sảnh của Lục gia, Lục lão gia phiền chán ném thẳng chén trà xuống đất:

"Ngươi còn muốn đi đâu? Bản thân mình đã làm mất mặt Lục gia như thế, còn không ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ, còn muốn đi ra ngoài, ngươi chê Lục gia chưa bị chê cười đủ hay gì?"

"Phụ thân, nữ nhi biết bản thân mình làm mất mặt gia tộc, vì vậy nay nữ nhi xin phụ thân cho nữ nhi tới thôn trang, đợi mọi chuyện lắng xuống, phụ thân có thể sai người đưa nữ nhi trở về." Lục Linh Lan thẳng lưng quỳ trên mặt đất.

Mọi người hít một ngụm khí, nha đầu này chắc bị hủy hôn nên điên rồi. Trước nay chưa nghe ai bị đưa đến thôn trang mà còn có thể trở về, vậy mà nàng dám tự mình xin xuống thôn trang.

"Tùy ngươi, nhưng nhớ là đây là quyết định của ngươi, đến lúc đấy đừng có oán trách ai." Lục lão gia tức giận phất tay áo.

Lục Linh Lan dập đầu kính cẩn: "Nữ nhi tạ ơn phụ thân thành toàn."

Nàng nói với Lục lão gia là mình xuống thôn trang không cần làm khổ người khác, chỉ cần một phu xe đánh xe là được, đến ma ma hay nha hoàn cũng không đem theo.

Đại nha hoàn của nàng khóc lóc bám lấy tay nàng: "Tiểu thư, em xin người, mang em theo với, tiểu thư đi rồi em biết phải làm sao? Em từ nhỏ đã giỏi chịu khổ, em về thôn trang còn có người chăm sóc tiểu thư, người Lục gia ở đây đã như hổ như báo, tiểu thư đi một mình về đấy làm sao em có thể an tâm?"

Lục Linh đưa cho nàng ấy khế ước bán thân và tất cả ngân phiếu của nàng: "Cái này là ta cho em, sau này em không còn là nha hoàn của Lục phủ nữa, em cầm lấy số tiền này trang trải làm ăn, cố gắng sống một cuộc sống tốt hơn, đừng đi làm nha hoàn nữa."

"Không, em không lấy tiền của tiểu thư đâu, tiểu thư đừng đuổi em đi." Đại nha hoàn lắc đầu nguầy nguậy.

Lục Linh Lan mỉm cười trấn an nàng ấy: "Ta cũng đang tìm cách thoát khỏi đây, em ra ngoài cố gắng sống, sau này ta sẽ tới tìm em, được không?"

Đến lúc này đại nha hoàn mới lấy tay quẹt nước mắt: "Dạ. Tiểu thư nhớ sẽ ra tìm em nhé."

Lục Linh Lan gật đầu: "Ừ, ta nhớ rồi, em nhớ phải sống tốt đến lúc ta tìm đến em nhé."

Sau khi an bài cho nha hoàn của mình, nàng quay người gói mấy tấm vàng lá vào một túi tiền nhỏ, đây là tất cả những gì mẫu thân trước khi chết để lại cho nàng.

Lúc trước đính hôn, vương phủ đưa tới vạn dặm hồng trang, khiến ai cũng phải khen Lục gia sinh được con gái tốt. Nhưng nàng đem tất cả trả lại rồi. Lúc đó Vinh vương gia nói không cần trả lại nhưng Lục Linh Lan kiên quyết đem tất cả trả lại, không giữ lại một thứ, hoàng đế nhìn nàng cứng rắn quỳ giữa đại điện cũng hạ lệnh cho người đến mang sinh lễ về. Lục Linh Lan không thể giữ lại những đồ đó, tất cả hứ đấy không phải dành cho nàng, thứ đó là dành cho Vinh vương phi.

Tất cả những gì nàng có bây giờ chỉ còn những gì vốn dĩ là của nàng, ông trời muốn thu hồi đồ đã cho nàng, nàng phải đem tất cả cùng trả lại, nàng không dám nhận thứ gì nữa rồi.

Sáng hôm sau, sau khi tiễn nha hoàn của mình ra ngoài phủ, nàng đi tới chủ viện thỉnh an Lục phu nhân. Thỉnh an xong thì nàng về viện lấy đồ rồi lên xe ngựa đi tới thôn trang. Nàng quay lại nhìn viện nhỏ của mình, sân viện này gắn bó với nàng hơn chục năm, tuy nhỏ bé nhưng nàng luôn biết đủ. Giờ đây đã không còn bóng người, chỉ còn vài thứ đồ đạc không ai cần tới được để lại. Nàng rời đi rồi, có lẽ nó sẽ bị để trống. Lục gia cũng không còn một thứ nữ làm mất mặt gia tộc nữa.

Đi được ba ngày đường thì Lục Linh Lan trả tiền cho phu xe rồi xuống xe ngựa, nàng nói nàng sẽ tự mình đi tới thôn trang. Phu xe vốn là nàng dùng tiền nhờ người thuê ở bên ngoài về, vì vậy dù giờ nàng trả tiền gã cũng sẽ không trở về Lục phủ. Phu xe cũng chẳng biết mấy người nhà giàu nghĩ gì, gã được nhận hai lần tiền công thì còn gì vui hơn, vì vậy gã vui vẻ đỡ vị tiểu thư trên xe xuống rồi vui vẻ đánh xe đi.

Lục Linh Lan nhìn dòng người tấp nập, ánh mắt khẽ nhu hòa, đất trời bốn bể, nàng sẽ tìm được chốn nương thân thôi. Nàng bước về phía trước, dòng người chầm chậm cuốn trôi bóng lưng kiên cường mà nhỏ bé của nàng.

Trong kinh thành dạo này có nhiều chuyện xảy ra lắm, tất nhiên nổi trội nhất vẫn là chuyện Vinh vương gia lấy vợ. Vì vậy có những chuyện nào có lắng xuống nhanh như vậy, trong ba tháng qua, Lục gia thứ nữ bị Vinh vương gia hủy hôn vẫn là chủ đề nói chuyện phiếm giữa các nữ quyến, có thể nói lúc hai người đính hôn náo nhiệt đến đâu, bây giờ càng nực cười đến thế.

"Thật may quá, ta còn tưởng mình sẽ phải gọi cái thứ tiện nhân đó là vương phi nữa cơ."

"Muội đã bảo mà, làm sao Vinh vương lại có thể coi trọng một thứ nữ được. Ngài ấy là Vinh vương đó! Còn cái gì mà không phải nàng ta thì không cưới, chắc chắn lúc đấy ngài ấy bị nàng ta bỏ bùa rồi. May sao giờ ngài ấy cưới Hoa Ngọc công chúa, tuy là hòa thân, nhưng nhan sắc và tài mạo của công chúa hơn nàng ta nhiều."

"Nghe nói lúc Vinh vương đi đánh giặc bị thương, là Hoa Ngọc công chúa đã cứu ngài ấy, hai người đúng là tạo nên một giai thoại thần tiên quyến lữ mà."

"Tỷ còn nhớ hồi trước chúng ta cùng nhau chèn ép Lục Linh Lan bị Vinh vương mắng không? Lúc đấy muội sợ hết hồn luôn, còn tưởng Lục Linh Lan tốt số thế nào, sau cũng vẫn chỉ là một thứ nữ mà thôi, làm sao có thể làm vương phi được."

"Muội muội đừng nhắc nữa, hồi trước Vinh vương còn không ít lần anh hùng cứu mỹ nhân đâu, làm các quý nữ khác ghen tị với Lục Linh Lan chết đi được, còn nghĩ nàng ta quá là may mắn rồi. Cuối cùng ông trời vẫn là có mắt mà, người xứng đôi thì ở bên nhau, kẻ không biết điều thì mãi là kẻ bại trận mà thôi."

Các tiểu thư Lục gia trước nay khinh thường Lục Linh Lan, một đứa thứ nữ không có mẹ mà thôi, từ lúc nàng được Mặc Khinh Trần để ý tới, càng cảm thấy khó chịu với nàng, nay nàng ta còn phải xuống thôn trang, chỉ cần một ngày tin tức không lắng xuống, nàng ta cứ định sẵn là ở thôn trang cả đời đi.