Đến tối Mặc Khinh Trần về đứng trước cửa viện thương lượng với ta, cái tần kia còn khóc đến đáng thương: "Điện hạ, tiện thϊếp chỉ là muốn dính chút thần khí của tỷ tỷ, pháp sư cũng nói như vậy sẽ tốt cho hài tử. Vậy mà tỷ tỷ lại buông lời nặng nề, điện hạ khuyên tỷ tỷ hộ thần thϊếp với."
À, vì sao mấy người phải đứng ở cửa viện ấy à, vì bên cửa viện gác hai cây đao lấy từ binh trường về. Hai người ai dám bước một bước vào viện ta, ta sẽ lập tức nhấc đao lên, tay cũng đặt sẵn ở cán đao rồi, mọi người tùy cơ ứng biến đi thôi chứ.
Mặc Khinh Trần mềm giọng: "Thật ra pháp sư nói cũng có lý, nàng ấy ở đây có sự chăm sóc của nàng ta cũng cảm thấy an tâm hơn."
"An tâm lắm sao? Nhưng mà ta không chịu được uế khí, nàng ta ở lại cũng được, điện hạ vẫn đừng nên bước chân vào một bước thì hơn. Cả ngươi nữa, ngươi bước chân vào rồi thì đừng hòng hắn vào thăm người."
Cái tần kia nghe thấy hơi giật mình, nhìn sang Mặc Khinh Trần đang ngầm đồng thuận, nàng ta cuống quít: "Điện hạ, tiện thϊếp thấy bản thân nên ở lại viện của mình để tránh làm phiền tỷ tỷ thì hơn."
Ta vỗ tay tán thưởng, như thế từ đầu có phải tốt hơn không, tiện thể bảo người đóng cửa viện quay người đi vào trong.
Nghe nha hoàn trong viện nói tối nay Mặc Khinh Trần ngủ ở viện của cái tần mới kia. Ta trùm chăn qua đầu, ngủ đâu kệ mẫu hậu hắn, mẫu hậu hắn chọn mà, không phải chuyện của ta.
Sáng hôm sau ta đi ra ngoài thì gặp Mặc Khinh Trần từ ngoài về với bọng mắt hơi thâm, xem ra là tối qua lao lực nên không ngủ ngon đây mà.
Hắn đứng chắn trước ta: "Nàng đi đâu, nàng lại tới vương phủ à? Đừng quên đây mới là phủ của nàng, ta mới là phu quân của nàng."
Ta nhíu mày, mất ngủ cũng có thể gây lú lẫn à, Mô Phật, sau này ta hứa sẽ không bao giờ thức muộn: "Vâng thưa hoàng tử điện hạ, vì đây là phủ của thần thϊếp, nên thần thϊếp mới từ phủ hoàng tử đi ra ngoài rồi tối trở về đó. Nếu đây không phải phủ của thần thϊếp thì thần thϊếp chắc khỏi về luôn quá."
Ta đi ngang qua người hắn, nghe hắn lẩm bẩm: "Sáng đi tối về, nghe giống khách trạm hơn đấy."
Ta lắc đầu, tên này còn quá non nớt, có khách trạm nào sẽ mịt mù chướng khí thế này à, sẽ không có khách đâu.
Nhưng hôm nay ta không đi vương phủ thật, ta về phủ tướng quân, hôm nay là giỗ mẫu thân ta. Cái tên vừa lướt ta là cái gì chứ, vậy mà cũng đòi làm con rể phủ tướng quân, hôm nay giỗ nhạc mẫu hắn cũng đâu có biết.
Ta về đến phủ tướng quân, phụ thân đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Ta đi vào thắp hương bái lạy mẫu thân. Mẫu thân mất sau khi sinh ta ra, nghe nói bà vừa nhìn mặt ta thì cũng chút hơi thở cuối cùng. Hồi nhỏ ta còn bị nói là mệnh thiên sát cô tinh, khắc chết mẫu thân, phụ thân lệnh cho đám hạ nhân không được nói linh tinh để ta biết. Nhưng ông sao mà ngờ được mồm miệng của đám quý nữ còn kinh khủng hơn mồm miệng của đám hạ nhân nhiều.
Phụ thân buồn rầu: "Hôm nay điện hạ không đến cùng con sao?"
Cái gì gọi là không vạch áo cho người xem lưng, ta ngả người dựa vào vai phụ thân: "Điện hạ mấy nay công vụ bận rộn, còn chẳng được ngủ ngon, con để ngài ấy ở phủ nghỉ ngơi rồi. Với lại hai cha con mình không tốt sao, phụ thân phải thương nữ nhi hơn nữ tế chứ."
Thời gian cứ thế trôi, vậy mà nhanh vậy đã đến ngày hoàng tử tần sinh. Ta ngồi một bên tránh đường cho các ma ma chạy loạn, người bê nước, người bê khăn, náo loạn một khu. Ta còn rất ngoan ngoãn co chân lên ghế để nhường đường cho mấy người chạy đấy nhé.
Nhưng nhìn góc áo của mẫu hậu nơi xa, ta ngoan ngoãn bỏ chân xuống ngồi đoan trang.
Bên ngoài Mặc Khinh Trần ngồi điềm tĩnh đợi, m* k**p, bên trong nữ nhân của hắn đang gào thét khủng khϊếp thế kia mà hắn còn bình tĩnh được.
Nhìn mẫu hậu dù lớn tuổi vẫn đi qua đi lại xem, đấy, thế mới là lo lắng cho phụ nữ mang thai chứ.
Ta thật lo lắng đến lúc ta đẻ hắn có thể giả bộ đứng lên ngồi xuống một chút được không?
Hoặc là bên dưới ống tay áo kia là cực căng thẳng tột độ mà hắn đang che giấu, ôi có trời mới biết. Trong đầu ta giờ chỉ còn tiếng hét của hoàng tử tần, ta sợ, hay thôi không sinh con nữa nhỉ, đau thế này chắc ta không chịu được đâu.
Sau một hồi chật vật, rốt cuộc cũng có tiếng khóc trẻ con vang lên.
Mẫu hậu vui mừng chạy tới. Bà đỡ bế đứa nhỏ ra: "Chúc mừng nương nương, chúc mừng điện hạ, là một vị công chúa."
A, nhìn khuôn mặt có chút thất vọng kia là biết mẫu hậu thất vọng lắm rồi. Chẳng ai chịu bế đứa bé, tay bà đỡ ngượng ngùng giữa không khí. Đứa trẻ đáng thương, lại đây mẫu phi ôm nào, ta đi lên ôm đứa nhỏ vào lòng khẽ đung đưa. Đứa trẻ ngoan ngoãn không khóc nữa.
Thấy không, thấy không, đứa trẻ đáng yêu như này, mấy người bị làm sao vậy.
Nhắc đến đứa nhỏ, à, hình như ta cũng có đứa nhỏ, chỉ là ta chưa kịp sinh đứa nhỏ đã mất rồi.
Lúc Mặc Khinh Trần lên làm thái tử thì phải, hắn bảo ta là cần thái tôn rồi, ta cũng nên sinh một đứa rồi. Nghe đến ta lập tức nhấc đao lên, m* k**p mới cho ngươi bước vào sân viện thôi mà ngươi đòi lăn lên đến tận giường ta à.
Nhưng ta coi thường sự vương bát đản của tên này, hắn dùng xuân dược, m* k**p, xuân dược đấy. Chắc cả đất nước này phải nghe đến lần đầu tiên có chuyện phu quân dùng xuân dược cho thê tử mình mất.
Sáng hôm sau trời chưa sáng ta đã nén ê ẩm trên người lại bực mình mà đạp tên điên bên cạnh xuống giường. Hắn nằm dưới đất còn mỉm cười nhìn ta. Lão nương lần này bị ngươi chọc tức chết.
Nhưng làm gì có chuyện dùng xuân dược một lần là được chứ, đúng vậy, làm gì có chuyện đấy. Vì vậy hắn dùng xuân dược lần hai. Ha ha, chuyện này kể ra ngoài chắc là nỗi ô nhục của hoàng thất mất, trong phủ thái tử cất giấu xuân dược, lại còn số lượng lớn.
Vậy mà thật sự có hài tử. Lúc thái y chẩn đoán ra ta mang thai, mặt ta liền nghệt ra, ta cũng mang thai rồi? Nhưng nhìn Mặc Khinh Trần ở bên cạnh vui mừng nắm lấy tay ta, ta vậy mà không thấy khó chịu chút nào, là bản năng làm mẹ thức tỉnh rồi sao.
Mà lúc này Mộc Tri Thu đã bắt đầu ra biên cương, ta đành viết thư gửi huynh ấy, huynh ấy còn gửi vài bộ đồ chơi nhỏ về cho ta. Nhìn xem nhìn xem, huynh trưởng là phải như này chứ. Ta vuốt ve bụng bằng phẳng của mình, hài tử, con phải mau lớn để đi đánh trận với đại bá, đừng có ngày ngày theo đuôi phụ thân con ra vào hoàng cung, sẽ bị ngộp chết.
Mấy tháng đầu ta ốm nghén không ra hình người, thấy gì cũng buồn nôn, chẳng ăn được bao, mấy chốc đã gầy hóp lại. Mẫu hậu trực tiếp cho người khiêng kiệu đón ta vào cung, bồi bổ cho ta, ta nôn thì lại ăn tiếp, đến lúc không nôn thì thôi.
Ta đi vào cung thỉnh thoảng cũng dẫn theo hoàng tử tần và đại tỷ nhi theo. Đứa nhỏ đáng thương, mới tầm tám tháng mà đã suốt ngày bệnh tật, thỉnh thoảng lại có người chạy qua mời Mặc Khinh Trần qua viện của hoàng tử tần vì đại tỷ nhi ốm. Mẫu phi có lỗi với con, thỉnh thoảng mẫu phi lại mong con ốm để phụ thân con qua đấy để mẫu phi nằm ngủ một mình. Mẫu phi hứa sẽ cầu Phật Tổ cho con lớn lên thật khỏe mạnh, nhưng giờ hai mẫu nữ ta vào cung ăn ké tổ yến của tổ mẫu con đã.
Đang ngồi ở cung mẫu hậu thì bọn ta nghe tin trận đánh ở biên cương thắng rồi. Ta vui mừng xém nhảy cẫng lại bị mẫu hậu quát là phải cẩn thận thai nhi. Hôm đấy ta cực kỳ vui mừng, ăn liền ba chén tổ yến còn không nôn ra. Chắc hài tử cũng đang vui vì chiến báo của đại bá nó đây.
Vậy lúc nào ta mất đi hài tử của mình nhỉ, à, đúng rồi, hôm đấy đại tỷ nhi vừa mới chơi ở viện ta về thì lại bị ốm, đứa nhỏ đáng thương, buổi chiều mới còn chỉ vào bụng ta nói đệ đệ, ta còn vui mừng khoe nó sau này đệ đệ nó sẽ ra trận đánh giạc. Vậy mà bây giờ đã yếu ớt nằm một chỗ. Hôm nay trời mưa, ta lại đang ở chủ viện, thấy đại tỷ nhi ốm liền chạy qua xem.
Mặc Khinh Trần cũng chạy tới, hắn vừa tới ta lại được nhìn thấy hoàng tử tần hoa lê đái vũ, gục vào trong lòng hắn khóc lóc. Thái y tới bắt mạch cho con bé, vậy mà nói con bé bị trúng độc, cái tần kia khóc càng hăng hơn, nói buổi chiều đại tỷ nhi chỉ ở chỗ ta, sao lại có thể trúng độc được. Đúng vậy, con bé cả buổi chiều đều ở chỗ ta, sao lại trúng độc được.
Ánh mắt Mặc Khinh Trần hơi đau buồn nhìn ta: "Đại tỷ nhi chỉ là một đứa trẻ! Ta không nghĩ nàng có thể thâm độc đến vậy."
Ta tức đến bật cười, chống vào chiếc bụng đã hơi lộ ra của mình, hắn nghĩ ta đầu độc đại tỷ nhi. Thái y bên kia còn chưa nói là độc gì đâu, vậy mà đã muốn cắn ta rồi.
Ta càng nghĩ càng ủy khuất, cũng không biết có phải do mang bầu cảm xúc không ổn định không, nước mắt ta cứ thế chảy ra: "Ta đúng là có mắt như mù, sao giữa hai người lúc đó lại chọn ngươi chứ."
Hắn nghe ta nói vậy còn kích động hơn ta, trực tiếp gạt cái tần kia sang một bên: "Nàng nói cái gì cơ! Nàng nói lại xem! Sao? Nàng hối hận rồi, nàng hối hận vì gả cho ta rồi? Có phải ngay từ đầu vốn dĩ nàng không muốn gả cho ta không? Nàng muốn gả cho hắn đúng không?"
Ta bực mình hét lên: "Đúng vậy! Ta hối hận vì gả cho ngươi! Ta! Hối! Hận! Rồi."
Hắn nhếch mép cười, gạt phăng tay ta đi: "Giờ muộn rồi."
Ta gạt đi nước mắt toan đi ra ngoài, hắn liền giữ tay ta lại, ta càng bực mình hơn: "Ngươi buông tay ta ra! Ta muốn về viện của ta!"
Giọng hắn đầy cảnh giác: "Nàng định đi hủy chứng cứ đúng không? "
Ta nhìn nam nhân trước mặt đầy xa lạ, lúc trước đến bây giờ, dù hắn có tam thê tứ thϊếp, sau này là cả cái hậu cung ta cũng không thèm nói một lời. Hắn dùng xuân dược, ta cũng không thèm chấp hắn. Nhưng m* k**p hắn nghi ngờ ta hạ độc một đứa trẻ con, trong lòng hắn ta đã ác độc đến mức vậy rồi cơ à.