Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 7

Trương Lục Nương bên này thì may y phục trong vòng ba ngày trời, cuối cùng làm được một đôi giày, một đôi găng tay, một chiếc mũ rèm và một bộ quần áo.

Sau khi Phó Yểu thay quần áo xong xuôi, Tam Nương yên lặng đem những y thục thay ra xếp gọn bỏ vào trong hộp, đặt trước tượng Tam Thanh.

Đại Lang nhìn gần mới biết, màu đỏ trên quần áo kia không phải là hoa văn hay màu nhuộm, mà là vết máu loang lổ.

“Đây là……”

Tam Nương cũng không ngẩng đầu, chỉ bỏ lại một câu: “Đừng chạm vào, đừng hỏi, đừng nghĩ.”

“Vâng.”

Chỉ là, Tam Nương không nói, nhưng tâm tình của Phó Yểu đang khá tốt, vì vậy nàng liền vui vẻ giải đáp cho hắn: “Như ngươi nhìn thấy, mấy vết kia đều là máu. Hung thủ đúng là ra tay rất tàn nhẫn và độc ác, một đao cắm thẳng vào ngực, máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ hết cả bộ y phục.”

“Người bị đâm…là ngài sao?” Đại Lang run rẩy hít một ngụm khí lạnh, vậy mà có người dám ra tay với quan chủ.

“Là một con quỷ xui xẻo. Ta chỉ chiếm thân thể này của nàng ta mà thôi.” Phó Yểu nói với giọng hời hợt: “Chỉ là lúc xuyên vào đã hơi muộn, vì trời quá nóng, có một số bộ phận đã hư hao, ta còn phải từ từ tu bổ.”

Đại Lang như chợt hiểu ra điều gì: “Cho nên ngài mới muốn lấy lưỡi của đệ?”

“Nếu không thì sao?”

“À…… Cảm ơn ngài đã cứu đệ, ngài muốn lấy lưỡi của đệ thì cứ lấy, đệ sẽ không la đau.” Đại Lang nói với vẻ có chút sợ hãi.

“Phải không? Cắt đầu lưỡi rất đau đó.” Phó Yểu đè thấp giọng xuống, tiếp tục mở miệng trêu chọc: “Lúc ngươi còn có ý thức, một cây đao xoẹt vào trong miệng……”

“Ngài vẫn nên đánh ngất đệ đi thì hơn.” Đại Lang bị dọa cho sắp khóc. Hắn cảm thấy cứ nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã thấy khủng bố.

“Cho nên, hối hận rồi sao?” Phó Yểu cười tủm tỉm hỏi.

Đại Lang suy nghĩ một chút, lát sau thành thật nói: “Có lẽ lúc đau đệ sẽ thấy hối hận, còn bây giờ thì không.”

“Ha ha.” Phó Yểu cười khoái chí như thể vừa nghe được một truyện hài: “Chọc ngươi thôi. Không cần động đao, hiện tại lưỡi của ngươi đã là của ta. Chúc mừng trước nhé, đêm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi trải nghiệm sự đời.”

“Hả?” Đại Lang không hiểu chuyện là sao, vội hỏi lại: “Nhưng mà hiện tại đệ vẫn có thể nói mà.”

“Bởi vì ngươi là hồn phách, hồn phách nói chuyện cần dùng lưỡi sao?” Phó Yểu ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, lại mở miệng châm chọc: “Xem ngươi ngu ngốc chưa kìa, sau này từ bỏ ý định thi khoa cử gì đó đi.”

“Thì ra là như vậy?” Đại Lang nhanh chóng trở nên vui vẻ: “Đệ không biến thành người câm.” Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến một việc: “Nếu hồn phách nói chuyện không cần đầu lưỡi, thế vì sao Tam Nương tỷ tỷ ……” Dù Đại Lang không nói hết câu, nhưng Phó Yểu cũng hiểu là hắn đang thắc mắc về chuyện Tam Nương bị nói lắp.

“Bởi vì trời sinh đã như thế.” Phó Yểu không nhanh không chậm đáp.

Đại Lang thật cẩn thận liếc nhìn Tam Nương, có ý dò hỏi: “Vậy……tật này có chữa được không?”

“Vì sao không chữa được?” Phó Yểu không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tam Nương ở bên cạnh vừa nghe mấy lời này liền không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi: “Thật sự, có thể chữa?”

“Nhìn ta làm gì, không có cách nào đâu.” Phó Yểu liếc mắt nhìn Tam Nương một cái thật sâu, tiếp tục nói: “Ta không trị được tâm bệnh.”

…............

Trời dần dần vào đêm, dân làng ở dưới chân núi đã sớm ngủ say. Chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, nhưng rất nhanh, tất cả đều trở về yên lặng.

Lúc này, trên đường nhỏ trong núi, hai người áo trắng một trước một sau nâng cỗ kiệu, đi trên đường núi gập ghềnh lại như giẫm trên đất bằng. Một nam một nữ đi bên cạnh cỗ kiệu, trên người cả hai đều mặc một bộ quần áo màu trắng.

Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ bị dọa cho sợ tới mức chạy mất dép.

“Quan chủ, hình như không có ai.” Đại Lang chột dạ nói với Phó Yểu. Bây giờ đã là nửa đêm rồi, xung quanh thì trống rỗng không có một bóng người, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, hoàn toàn quên mất việc mình cũng đã chết và đang là một du hồn.

Phó Yểu ngồi trên kiệu, cả người như hòa nhập vào trong bóng đêm: “Nửa người nửa ma còn sợ bị người ta dọa.”

“……”

Cũng may tốc độ của đoàn người bọn họ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà thấy đèn l*иg treo trên tường thành xuất hiện trong tầm mắt.

Lúc này cửa thành đã đóng, có điều mấy người bọn họ dễ dàng đi xuyên qua cửa thành đang khóa chặt, tốc độ kia nhanh đến nỗi, làm hộ vệ tuần tra trên tường thành còn tưởng rằng mình vừa hoa mắt.

Trong huyện thành, vì đang là nửa đêm nên khung cảnh yên tĩnh hơn nhiều, ngoại trừ mấy chỗ ong bướm trăng hoa, những chỗ khác đều đã đóng cửa nghỉ ngơi.

Cũng bởi vì vậy, một quán rượu trên đường cái còn đang sáng đèn trở nên vô cùng bắt mắt.