Bên ngoài bình phong, Tam Nương hốt hoảng đứng tại chỗ, ý định lên tiếng phản bác, lại phát hiện không biết mình nên nói gì mới đúng.
“Đã làm việc dưới trướng của ta thì phải làm tròn trách nhiệm. Tâm tư của ngươi ta sẽ mặc kệ không quản, nhưng nếu ngươi gây trở ngại cho ta, ta cũng không ngại đổi thị tỳ khác đâu.” Phó Yểu cảnh cáo xong, gọi Đại Lang đứng ngoài cửa tiến vào, lại ném cho hắn cái bình rượu: “Ngày mai đưa thứ này cho cha ngươi, để ông ấy uống trong vòng ba ngày, uống xong thì đến tìm đại phu để lấy thuốc.”
“Cảm ơn quan chủ!” Cảm tạ xong, Đại Lang lại nghĩ tới cái gì đó, ngập ngừng hỏi: “Chuyện đó…không cần tro hương sao?”
Hắn nhớ rõ lúc ấy còn phải thả một nắm tro hương vào, còn bảo cái gì mà người tuổi gà tránh ra chỗ khác.
“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?” Phó Yểu không vội trả lời mà hỏi ngược lại Đại Lang.
“À……” Lúc này Đại Lang cũng không nhiều lời nữa, lập tức thu bình rượu cất vào túi áo.
Tuy rằng hắn vẫn không hiểu vì sao phải thả tro hương, nhưng hình như quan chủ không thích giải đáp vấn đề này, vì vậy không hỏi còn hơn, tránh làm ngài ấy phật lòng.
Đại Lang thu đồ xong, Phó Yểu lại quay sang nói với Tam Nương: “Bảo Phương Nhị sau này không cần đưa thức ăn lên núi nữa, nhờ thê tử của hắn may cho ta một bộ y phục.” Phó Yểu nói xong liền biến mất ngay tại chỗ.
Lúc sau, Đại Lang xác định quan chủ thật sự đi rồi , nghĩ muốn đến an ủi Tam Nương, lại không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng đành lên tiếng trấn an: “Tam Nương tỷ tỷ, tỷ cũng đừng khổ sở.”
Tam Nương không để ý đến hắn, liền đi xuyên tường rồi biến mất.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Trương Lục Nương dậy thật sớm đi chợ mua một tấm vải quý, trên đường trở về, thuận tiện ghé qua nhà tú nương chuyên may quần áo ở thôn bên cạnh, dò hỏi xem mũ có rèm phải làm như thế nào.
“Gì? Mũ có rèm á?” Tú nương nghe xong cảm thấy có chút bất ngờ: “Muội muốn làm cái này sao?”
Thứ này chỉ có tiểu thư nhà giàu mới mang, bởi vì người dân bình thường không dư tiền để mua vải rồi may linh tinh, chưa kể đội lên cũng sẽ bị người ta cười đến rụng răng.
“À, muội muốn làm giúp người khác ấy mà.” Trương Lục Nương nói tiếp: “Chỉ là, muội thật sự không biết mũ rèm này là cái gì, đành phải tới hỏi tỷ một chút.”
Đêm qua, Tam cô nương đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải làm mũ có rèm và bao tay. Bao tay thì nàng biết làm rồi, bởi vì mùa đông vẫn thường làm cho người nhà, nhưng mũ có rèm lại không biết là cái gì.
“Thứ này cũng khá đơn giản, để ta làm giúp muội.” Tú nương sảng khoái nói.
Chờ đến khi thấy Trương Lục Nương lấy mảnh vải màu đen ra, nàng sửng sốt hỏi: “Muội muốn may màu đen sao?”
“Đúng vậy.” Trương Lục Nương gật đầu đáp.
“Nhưng mà…màu đen……” Tú nương vốn định nói chưa từng có ai làm mũ rèm màu đen, nhưng nhớ đến những lời đồn đại về nhà Phương Nhị trong khoảng thời gian gần đây, liền thu lại những lời định nói: “Được rồi, khoảng hai khắc sẽ xong.”
Nhà tú nương đã có sẵn khung mũ làm bằng trúc, hiện tại chỉ cần khâu vải xô xung quanh mũ là được.
Hai khắc nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.
Tú nương vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với Trương Lục Nương để gϊếŧ thời gian.
“…… Ta nói cho muội nghe, những tiểu thư trong huyện thành mình cũng chả mấy ai mang mũ rèm. Lần gần đây nhất ta nhìn thấy là khoảng hai tháng trước, có một vị thiên kim tiểu thư tới núi Nhạn Quy để lễ Phật hay sao đó. Chậc chậc, quần áo trên người nàng ta, từ xa nhìn lại chẳng khác gì màu xanh của trời, từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy nguyên liệu tốt như vậy. Đáng tiếc, khi vị tiểu thư kia xuống núi lại ngồi trong kiệu, nếu không có thể gặp lại, ta nhất định phải nhìn kỹ xem trên váy nàng thêu hoa văn gì.” Đây vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng của Tú nương, cho nên nàng ta gặp người nào sẽ lôi ra kể cho người đó.
Nghe tú nương nhắc tới chuyện này, Trương Lục Nương mới nhớ hình như mình cũng đã nghe qua, nghe đâu vị kia là quý nữ kinh thành hồi hương thăm người thân. Lúc đi ngang qua nơi này mới ghé lên núi Nhạn Quy để thăm thú, tiện thể bái Phật.
Nhưng việc này không có quan hệ gì với mình, cho nên nghe xong cũng thôi.
“Thật sao. Tỷ đúng là may mắn, vậy mà được gặp quý nhân, ta còn chưa nhìn thấy bao giờ đâu.” Trương Lục Nương biết tú nương thích nghe lời hay, cho nên thổi phồng vài câu.
Quả nhiên, tú nương cười đến hai mắt híp lại.
Khoảng hai khắc sau, tú nương đã thành công may xong một chiếc mũ rèm, Trương Lục Nương khuyên can mãi, cuối cùng để lại 30 đồng tiền, sau đó ôm đồ trở về thôn.
Khâu vá quần áo cũng không khó, chỉ là bộ quần áo này phải may cẩn thận, hơn nữa vải vóc đều phải đặt mua ở ngoài, không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai.
Nghĩ đến chuyện sau này không cần đưa thức ăn lên núi, chả hiểu sao Trương Lục Nương lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nàng rất muốn tạo mối quan hệ tốt với người ở trên đạo quan, ít nhất sau này có việc gì thì còn có nơi để nhờ vả.
Trời dần dần tối sầm xuống, lúc này hai vợ chồng Hà thợ mộc sáng sớm đã tới làm việc cũng nhận được chung rượu từ tay Đại Lang, hắn còn cẩn thận dặn dò, lần sau không cần bỏ tro hương vào uống cùng, nhưng Hà đại nương vẫn lén lấy một nhúm bỏ vào khăn, đem cất vào trong ngực.
Đối với chuyện này, Đại Lang cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Buổi tối, hai vợ chồng Hà thợ mộc ở lại làm việc thêm một canh giờ rồi mới rời đi.
Khi bọn họ đang chuẩn bị thu dọn sân vườn trong đạo quán, lại vô tình phát hiện ra một cái chum đựng trong một góc tường cũ.
Xuất phát từ tò mò, hai người liền mở nắp chum ra xem thử, vậy mà thấy bên trong toàn là bạc trắng.
Hai vợ chồng Hà thợ mộc từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, vì vậy bọn họ sợ hãi kêu thành tiếng, vội đi nói cho Đại Lang, nhưng lúc này Tam Nương xuất hiện, nói với bọn họ bạc này là do hai vợ chồng đào được, vậy coi như có duyên với hai người. Đại Lang nhìn thấy bạc, cũng biết đây là lời hứa của quan chủ, cho nên ra sức thuyết phục, bảo bọn họ cứ nhận lấy.
Nhưng vợ chồng Hà thợ mộc sao dám nhận, cuối cùng Phó Yểu bị bọn họ làm ồn nên lập tức xuất hiện, nàng thản niên nói: “Các ngươi cảm thấy bạc này tìm ra ở trong đạo quan, cho nên phải thuộc về đạo quan đúng không? Được rồi, ta đã biết.”
Vợ chồng Hà thợ mộc thấy quan chủ nhận bạc, tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Sau khi làm xong việc, buổi tối về đến nhà, hai vợ chồng rửa mặt xong đang chuẩn bị đi ngủ, Hà đại nương lại đột nhiên phát hiện ván giường nhà mình cộm cộm ở phía dưới.
Nàng tháo dỡ ván giường, bỗng thấy bùn đất xung quanh chân giường như bị ai đào lên. Lại gạt bỏ một lớp đất, cái chum quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Hà thợ mộc mở nắp một cách cẩn thận, dưới ánh nến, bạc vụn sáng bóng xém chút nữa khiến hắn ngừng cả việc hít thở.