Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 4: Giao dịch đầu tiên

Edit: Yne | Beta: Tôm

Vừa chạm vào người giấy, linh hồn của tiểu hài tử đã lập tức căng phồng lên, xác nhập chung với hồn phách, trong phòng khi này có thêm một thiếu niên với khuôn mặt trắng bệch.

Lúc thiếu niên đang tò mò sờ soạng cơ thể mình thì Tam Nương quay về, nàng ta rũ mắt nói: “Ngài cũng mang họ Phó?”

Nữ tử không hề giấu diếm tên họ của mình: “Ừ, tên ta chỉ có một chữ Yểu. Về sau nếu ngươi không vui, không muốn gọi ta là chủ nhân hoặc quan chủ thì có thể gọi là Phó Yểu.”

“Không dám.”

“Ngươi đâu phải người không dám.” Nữ tử ám chỉ nói, sau đó ngáp một cái: “Ta đi nghỉ đây, tiểu tử này giao cho ngươi.”

Nàng vừa dứt lời thì một màn sương đen lan ra xung quanh, tới khi mọi thứ trở lại bình thường thì người phía sau tượng Tam Thanh đã biến mất.

Thiếu niên mở to hai mắt nhìn cảnh tượng vừa diễn ra, còn chưa bình tĩnh lại thì đã nghe người bên cạnh nói: “Ngươi, tên là gì.”

Thiếu niên nhút nhát trả lời: “Nương của đệ gọi đệ là Đại Lang.”

Từ trong không khí đột nhiên vang lên một câu: “May mà nhà ngươi không phải họ Võ.” (Võ Đại Lang là chồng của Phan Kim Liên, bị vợ hại chết.)

Tam Nương: “…”

“Khụ, giờ ta đi nghỉ ngơi thật đây.”

Tới khi xung quanh thật sự không còn âm thanh nào nữa, Tam Nương mới nói tiếp: “Chúng ta, âm hồn, bằng giấy, không thể ra nắng, không thể dính nước. Ngươi phải nhớ kỹ.”

“Vâng…” Đại Lang đồng ý, do dự nhìn về phía Tam Nương: “Đệ phải gọi tỷ như thế nào?”

“Ta tên Tam Nương.”

“Tam Nương tỷ tỷ, ngươi cũng đã chết giống đệ sao?”

Nàng ta im lặng.

Đại Lang dường như thấy mình vừa hỏi điều không nên hỏi, lo lắng đổi đề tài: “Tam Nương tỷ tỷ, tối nay chúng ta phải ngủ ở đâu?”

Lúc này Tam Nương mới đáp lời: “Tượng Tam Thanh, để trống. Ban ngày, ở cạnh, ban đêm tùy ý, nhưng không được, đi xa.”

“Được, đa tạ Tam Nương tỷ tỷ.”

Một đêm im lặng.

Ngày hôm sau, ngoại trừ phu thê Phương Nhị tới dâng đồ ăn và những nông dân đi ngang vào cầu phúc thì trong đạo quan không còn ai tới nữa.

Lại thêm một ngày trôi qua, Đại Lang lúc này đã không nhịn được mà ngồi xổm trên xà nhà vào ban ngày để chờ đợi, nhưng hết ngày vẫn không đợi được người muốn gặp.

“Có lẽ lại có thêm một tiểu nô rồi.” Phó Yểu tỏ vẻ đáng tiếc: “Còn tưởng rằng sắp được ở trong căn phòng mới sạch sẽ, ai ngờ lại không thành.”

“Chuyện này, không gấp được.” Tam Nương ở bên cạnh nói.

“Gấp?” Phó Yêu cười: “Không, ta không vội, người phải vội là các ngươi mới đúng. Hiện ta là người, chỉ cần có đồ ăn là có thể sống sót, nhưng các ngươi lại khác, nếu trong một thời gian dài mà các ngươi không được hưởng hương khói thì sớm hay muộn cũng sẽ biến mất. Mà đã biến mất thì cho dù là báo thù hay là chuyện khác cũng không còn ý nghĩa nữa.”

Đại Lang bên cạnh nghe vậy thì dường như hiểu ra chuyện gì đó: “Chúng ta sẽ chết một lần nữa sao?”

“Ngươi tưởng bở. Người còn sống mới chết được, ngươi là một người đã chết thì chỉ có biến mất, mãi mãi biến mất.” Phó Yểu vừa nói vừa vươn vai: “Ta ngủ thêm một lát, không có chuyện gì thì đừng gọi.”

Nàng đang định nghỉ ngơi thì đột nhiên lại ‘A’ một tiếng, Tam Nương và Đại Lang đồng loạt nhìn về phía nàng.

“Tiểu tử may mắn đấy. Đạo quan của chúng ta sắp thay đổi rồi.”

Nàng nói xong, khoảng ba mươi phút sau thì phu thê Hà thợ mộc xuất hiện ở cửa đạo quan. Trên vai họ đều đang mang vác, gạch xanh chất đầy trong giỏ phía sau.

Đại Lang nhìn thấy phụ mẫu thì vô cùng kích động, kêu lên “cha nương” rồi chạy ra ngoài, nhưng nửa đường đã bị Phó Yểu nắm cổ áo lại: “Ngươi muốn chết hả Võ Đại Lang.”

Hoàng hôn trên núi chưa xuống hẳn, ánh vàng còn rải rác khắp nơi.

Đại Lang lấy lại bình tĩnh, lập tức thấy sợ hãi, rụt rè nói: “Ta không cố ý. Còn nữa… ta họ Hà.”

Một lúc sau, phu thê Hà thợ mộc đi vào đạo quan, quỳ xuống trước tượng Tam Thanh, trịnh trọng nói: “Quan chủ, phu thê chúng ta đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta nguyện ý sửa chữa đạo quan cho ngài. Hai ngày nay chúng ta bận đi mua vật liệu, ngày mai vận chuyển lên núi xong là có thể bắt đầu tu sửa. Nhưng mà thuê người thì cần có bạc, gia tài nhà chúng ta không nhiều, cho nên có lẽ sẽ sửa chậm một chút, mong ngài thứ lỗi.”

Hắn nói xong thì chờ đợi, nhưng không nghe được câu trả lời. Hắn nghĩ tới lời Phương Nhị nói, quan chủ chỉ xuất hiện vào buổi tối, thế là hắn cũng lập tức đứng dậy, tiếp tục xuống núi vận chuyển gạch lên.

Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi thì trời vẫn chưa tối hẳn. Phu thê Hà thợ mộc còn đang chuyển gạch, trong lúc đó Phương Nhị cũng giúp một hai chuyến.

Mãi tận khi bầu trời tối đen, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón nữa thì Hà thợ mộc mới ngồi trước cửa đạo quan nghỉ ngơi, phu thê hai người ăn vội mấy cái màn thầu rồi tiếp tục làm việc.

Lần này Đại Lang không vội vã tới tìm bọn họ, ngược lại trốn trong góc phòng yên lặng rơi nước mắt.

Phu thê Hà thợ mộc bận rộn một hồi, thấy thời gian đã muộn thì đành xuống núi về nhà trước.

Đợi bọn họ đi, Đại Lang mới im lặng đứng dậy, đi theo phía xa để tiễn họ xuống núi.

“Tại sao, không gặp họ?” Tam Nương không biết đứng bên cạnh từ lúc nào.

“Đệ không có mặt mũi nào mà gặp.” Đại Lang xuống núi tìm nơi để gạch, nằm ngay trong sân nhà Phương Nhị, sau khi xếp đủ bảy, tám viên thì lại mang lên núi: “Đệ không nên nhảy sông chỉ để làm bọn họ hối hận. Nếu không phải bọn họ vì muốn cứu đệ thì đã không phải vất vả thế này rồi.”

Đường lên núi hơi dài, dù thân thể hắn làm bằng giấy thì vẫn rất mệt, thở hồng hộc. Tam Nương đi theo sau lưng hắn, không giúp đỡ mà chỉ nhìn theo.

Suốt một đêm dài, Đại Lang chuyển gạch hết chuyến này tới chuyến khác.

Phương Nhị nửa đêm đi tiểu tiện thì nhìn thấy trong sân nhà mình có hai bóng người, sợ tới mức xém chút nữa hồn phách trong người bay mất.

Nhưng hai người kia lại không để ý tới hắn, chỉ tiếp tục chuyển gạch lên núi.

“Mệt không?” Trên đường Tam Nương hỏi.

“Mệt, nhưng không biết tại sao, đệ lại cảm thấy rất sung sướиɠ.” Đại Lang thở dốc nói: “Chỉ cần nghĩ tới ngày mai cha nương có thể bớt mệt một chút là đệ đã cảm thấy không mệt nữa rồi.”

“Cha nương đệ, rất may mắn.” Tam Nương nói: “Không, các ngươi, đều may mắn.”

Thấy đạo quan đã xuất hiện trong tầm mắt, Tam Nương ngừng bước nói: “Đại Lang, không nên, giao dịch với quan chủ. Nhớ kỹ, phải từ chối.”

Đại Lang không hiểu tại sao nàng ta lại nói thế, nhưng hắn cảm nhận được ý tốt của nàng nên cũng gật đầu không chút do dự: “Vâng.”

Ngày tiếp theo, phu thê Hà thợ mộc tới thì thấy vật liệu bị thiếu hơn một nửa, bọn họ còn tưởng bị trộm, lập tức tìm Phương Nhị giúp đỡ, muốn tìm lại gạch bị mất.

Phương Nhị biết liền nói chuyện mình thấy được vào tối qua cho bọn họ, bảo bọn họ lên núi tìm rồi hẳn nói.

Hà thợ mộc theo lời hắn lên núi, quả nhiên thấy gạch xếp đống ở trước đạo quan.

Hắn chỉ nghĩ rằng đây là quan chủ thương tiếc cho phu thê hai người vất vả, nên vội vàng dập đầu mấy cái trước tượng Tam Thanh, sau đó tiếp tục khiêng gạch.

Chuyện Hà thợ mộc làm bị các thôn dân của thôn Phương gia nhìn thấy, bọn họ nghĩ rằng đạo quan là thuộc về thôn bọn họ, không nên chỉ để người bên ngoài bỏ công sức như thế.

Thế là những người đi ngang qua đều thuận tay giúp vác gạch lên núi.

Có người khiêng ba, có người năm, gạch chất đống trong sân Phương Nhị nhanh chóng hết sạch.

Tất nhiên, trong quá trình đó cũng có người nảy sinh lòng tham, muốn trộm mấy viên mang về nhà, nhưng những viên gạch đó đều không biết tại sao lại rớt trở lại, hơn nữa người trộm gạch còn mắc bệnh nhẹ một hồi, mà những người thật lòng giúp đỡ, mỗi khi đi hái thuốc đều hái được nhiều hơn bình thường một chút.

Vì việc này mà người nguyện ý giúp đỡ càng ngày càng nhiều hơn.

Nhờ có thôn dân ở thôn nhà họ Phương và Đại Lang âm thầm giúp đỡ, Hà thợ mộc không tốn nhiều thời gian đã dọn xong đống gạch, hắn lập tức tập trung chuẩn bị gỗ để làm xà nhà, đồng thời còn thường xuyên vào trong đạo quan để xem thử bên trong còn thứ gì có thể giữ lại được không.

Bận rộn suốt nửa tháng, cuối cùng cũng gom đủ nguyên liệu.

Vào cuối tháng bảy, hắn chọn một ngày thời tiết mát mẻ, gọi vài người quen tới đạo quan giúp đỡ dỡ phòng, rồi dựng lên một khung mới.

Vì người nhiều nên cũng làm nhanh hơn, lúc trưa thê tử Hà thợ mộc và Trương Lục Nương còn làm một bàn đồ ăn ngon cho bọn họ, mọi người thấy được đối đãi tốt như vậy thì lại càng nhiệt tình.

Tới lúc chạng vạng thì khung sườn của đạo quan đã được dựng xong, phần còn lại là dựng tường và lợp ngói.

Trời tối, mọi người đều lần lượt xuống núi, chỉ còn phu thê Hà thợ mộc là đốt đèn tiếp tục xây.

“Đồ ăn và rượu hôm nay tốn hết bao tiền vậy?” Hà thợ mộc hỏi. Hôm nay hắn mời mười ba người tới giúp, đồ ăn làm hơn hai mươi món, còn thêm ba bình rượu nữ nhi hồng, số tiền chi ra không ít.

“Nửa lạng bạc vụn, thêm mấy chục đồng tiền lẻ của chàng nữa.” Hà nương tử dịu dàng nói: “Tiền trong nhà không còn dư nhiều, tiền mua gạch bên kia vẫn còn đang nợ. Sắp tới xây sân, dựng cửa sổ đều sẽ tốn tiền, số còn lại chắc chắn không đủ.”

“Hầy.” Hà thợ mộc thở dài: “Đợi ngày mai sau khi lợp ngói xong thì ta sẽ tiếp tục làm việc.”

“Nếu không thì chúng ta mượn thêm ít nữa?” Hà nương tử hỏi.

“Chúng ta đã mượn nhiều rồi, người ta cũng phải sống nữa. Không sao đâu, sau này buổi sáng ta sẽ làm việc, buổi tối tới xây đạo quan, dù sao cũng không xa lắm, chỉ cần ngủ ít đi chút là được.” Hà thợ mộc nói: “May là ta còn tay nghề để kiếm sống, nếu chỉ làm ruộng không thì chắc có bán hết ruộng cũng không đủ.”

Phu thê hai người sau khi xây được nửa bức tường liền dọn dẹp đồ đạc rồi xuống núi.

Vì chuyện xảy ra với gạch gỗ dưới chân núi nên không còn ai dám lên núi trộm đồ. Cho dù có kẻ nương bóng đêm đi trộm cũng sẽ bị Tam Nương và Đại Lang dọa tới mức về sau chỉ dám đi đường vòng.

Như lời Hà thợ mộc nói, ngay sau khi lợp xong ngói cho đạo quan thì ban ngày hắn không lên núi nữa, chỉ có ban đêm mới đốt đèn l*иg tới làm việc.

Đại Lang ban đầu còn hơi ngại khi gặp bọn họ, sau thấy bọn họ mệt tới mức trán đầy mồ hôi thì chủ động bưng nước tới cho họ. Tất nhiên, chén đựng nước cũng là “mượn” từ nhà Phương Nhị.

Phu thê Hà thợ mộc ban đầu rất sợ hãi với người thiếu niên bất ngờ xuất hiện này.

“Uống nước đi.” Đại Lang nhìn bọn họ sợ hãi thì lòng lại đau xót, cũng không tới gần nữa mà thả chén nước xuống rồi đi vào phòng.

Nhưng tối hôm sau, hắn vẫn tiếp tục mang nước tới.

“Cảm ơn ngài.” Lúc này Hà thợ mộc lại cung kính nhận lấy, vẻ sợ hãi trong mắt cũng giảm đi rất nhiều.

Đại Lang thấy phụ thân nói chuyện với mình như vậy thì tâm trạng rất vui, xua tay bảo: “Đừng dùng từ trịnh trọng như vậy, cần giúp đỡ gì thì cứ việc nói với ta.”

“Không cần không cần, chúng ta tự làm là được rồi.” Hà thợ mộc đâu dám sai bảo hắn.

Nhưng dù là vậy, Đại Lang vẫn đi theo bên hắn, thường hay giúp lấy gạch này nọ.

Nhưng Hà thợ mộc cũng không phải ngày nào cũng tới. Sau khi bọn họ chuyển gạch lên núi xong thì trong nhà không còn tiền nữa, hắn phải nghĩ cách kiếm tiền, có tiền rồi mới tiếp tục tu sửa đạo quan được.

Vì làm việc quá sức nên hai phu thê gầy đi rất nhanh, thậm chí lúc nghỉ ngơi bọn họ có thể thϊếp đi luôn.

“Mệt tới mức dựa vào cây cột cũng có thể ngủ được, xem ra bọn họ rất vất vả.” Không biết Phó Yểu xuất hiện bên cạnh Đại Lang từ lúc nào: “Ngươi là nhi tử, thấy bọn họ như vậy thì trong lòng chắc hẳn rất khó chịu nhỉ, dù sao bọn họ vì ngươi nên mới khổ.”

Đại Lang cúi đầu, mặt đầy hổ thẹn.

“Thật ra chỉ cần có đủ tiền là bọn họ có thể không cần phải mệt như vậy.” Phó Yểu dụ dỗ nói: “Mà ta lại có cách giúp bọn họ trở nên giàu có, về sau cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc.”