Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ tràn vào phòng bệnh, nhiệt độ giảm đi rất nhiều, mùi thuốc khử trùng bao phủ trong không khí, trước giường bệnh có đặt một ly nước giấy, sau khi y tá trực ban đẩy xe rời đi không lâu, cánh cửa vốn đang khép hờ một lần nữa bị đẩy mở.
Tạ Thầm Thời nằm trên giường bệnh với vẻ mặt chán đời, rèm cửa bên cạnh cậu bị kéo ra một cách mạnh bạo, Hình Lệ nghiêng đầu vào nhìn, phát hiện người nằm trên giường là một chàng trai xinh đẹp có chút quen mắt, cô hằng giọng thốt lên: “A! Xin lỗi… nhầm giường.”
Mành cửa được buông xuống lại, tiếng giày cao gót cộp cộp cộp đi sang phía giường bệnh kế cạnh. Tạ Thầm Thời tiếp tục nằm chán chường, ánh đèn sáng rực rọi xuống vẻ mặt cậu ta, trong khung cảnh hoàn toàn tĩnh lặng, một rèm cửa trắng mỏng không có tác dụng cách âm là bao, tiếng của người phụ nữ lại một lần nữa vọng vào tai cậu:
“Dị ứng rượu thành ra bộ dạng này, dù có súc bao tử rồi thì chắc cũng phải vô nước biển thôi.”
“Có hỏi qua rồi…bác sĩ đã kê đơn dặn là phải vô nước biển xong rồi mới được về, tốt nhất là ở lại thêm một đêm để quan sát, tôi vẫn chưa báo cho em trai anh biết tin, nếu không bây giờ cậu ấy lại khóc cho mù thêm.”
“Hì hì, nãy tôi nhìn thấy tên xui xẻo nằm giường bên cạnh cũng phải nhập viện để súc bao tử, đám đàn ông các anh đúng là tạo nghiệt mà, cậu ta còn thảm nữa, bên cạnh chẳng có ai, phải cô đơn lẻ loi một mình.”
Tạ Thầm Thời vốn không có phản ứng gì, nghe trộm được người phụ nữ trang điểm lòe loẹt giường bên dám cười cợt hoàn cảnh của cậu, cơn đau nhói đột nhiên dâng lên trong bao tử mới được súc xong của cậu, dù có cố dùng tay chống để bò dậy thì cũng phải mắng cô ta một trận, giọng nói vừa lạnh lùng vừa rã rời: “Cô có giỏi thì bước qua đây cho tôi.”
Tấm rèm vải ngón tay nhuộm trắng của cậu kéo mạnh ra, Hình Lệ kinh sợ đến mức ôm ngực, cô giẫm gót muốn tránh xa người này, sau đó thì thấy vẻ mặt Tạ Thầm Thời như muốn nổi điên lên, rồi lại nheo đôi mắt khó chịu nhìn về phía sau lưng cô.
Dưới tia sáng trắng ngời, Phó Dung Dự sau khi súc bao tử giờ đang lười nhác ngồi tựa lưng vào gối, áo sơ mi chỉ cài một nửa, trên lòng ngựa lực lưỡng trắng ngà của anh nổi đầy các triệu chứng dị ứng chưa khỏi, đôi chân dài với chiếc quần tây màu đen cứ thế kê bên mép giường.
Còn đôi mắt điềm tĩnh màu hổ phách của anh vừa hay đang bốn mắt nhìn nhau với Tạ Thầm Thời, không gian chật hẹp ngay tức khắc trở nên tĩnh lặng như đóng băng, cái gọi là kẻ thù gặp nhau cũng chỉ có vậy mà thôi, đôi mắt đỏ gay cả lên.
“Mẹ kiếp!”
Tạ Thầm Thời chửi tục trước, cảm thấy bao tử lại bắt đầu khó chịu, dùng ngón tay nhuộm trắng nắm tấm rèm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày với ông đây khắc nhau đúng không.”
Đêm nay nếu không phải vì Tạ Âm Lâu đột nhiên nói cuốn sách cổ hôm sinh nhật là quà mà Phó Dung Dự nặc danh gửi tặng, thì cậu ta đã không đến mức uống lộn nước, bị khiêng tới bệnh viện để súc bao tử, kết quả khó khăn lắm mới vớt lại được nửa cái mạng, bây giờ nằm trên giường bệnh cũng không được yên thân.
Hình Lệ thấy vậy lập tức hiểu ra vấn đề, quay qua nở một nụ cười xấu xa với Phó Dung Dự rồi nói: “Bảo sao tôi cảm thấy quen quen, hoá ra đây là cậu thiếu gia từng úp sọt anh, tổng giám đốc Phó, nhân lúc bây giờ phòng bệnh không có ai, hay là chúng ta bịt chết câu ta luôn đi.”
Tạ Thầm Thời: “...”
Vẻ mặt của Hình Lệ vô cùng nghiêm túc, vừa nghịch móng tay pha lê của cô, vừa nói: “Em trai à, bây giờ cậu trói gà còn không chặt, chị gái xinh đẹp đây chỉ cần một cánh tay cũng đủ để bóp chết cậu, nên tốt nhất là đừng tùy tiện mắng người nha.”
“Hình Lệ.”
Trước khi tính khí nóng nảy cáu kỉnh của Tạ Thầm Thời kíp bộc phát, giọng nói lạnh lùng của Phó Dung Dự vang lên: “Đừng trêu cậu ta.”
Hình Lệ nghe lệnh, cô trong chiếc váy ngắn màu đen bước sang bên cạnh đứng, sau đó ngậm miệng lại.
Trong khi đó Phó Dung Dự vẫn ngồi nhìn vẻ mặt xanh xao của Tạ Thầm Thời, rồi hỏi một câu: “Chị của cậu đâu?”
Tạ Thầm Thời lạnh lùng nhếch mép: “Còn ở đó mơ mộng hão huyền muốn dây dưa với chị tôi?”
“Thầm Thời, cậu có anh và cha chống lưng, tôi nghiễm nhiên không làm gì được cậu.” ngữ khí của Phó Dung Dự không nặng không nhẹ bình thản nói hết câu này, rồi lại cố tình hạ thấp giọng xuống, ngón tay thon dài trắng ngà chỉ về phía Hình Lệ: “Nhưng cô ta có thể, tôi nghĩ cậu thà bị đánh chết cũng sẽ không chạy về nhà mách với gia đình là đã bị đánh bởi một người phụ nữ.”
Hình Lệ phối hợp với anh, khiêm nhường nói: “Thật ngại quá, tháng trước tôi vừa đoạt được huy chương vàng quyền anh.”
Lời đe doạ ác ý không chút che giấu này, cộng thêm hai giường nằm cách nhau không xa, với cơ thể ốm yếu như này Tạ Thầm Thời căn bản chạy không thoát, mà Phó Dung Dự giỏi nhất chính là uy hϊếp và dụ dỗ kẻ khác, nhưng vẫn cho cậu ta đường lui, tỏ vẻ là người rất hiểu chuyển, anh nói: “Chị của cậu sốt cao dưỡng bệnh chưa được nửa tháng, lại phải nửa đêm chạy đến bệnh viện, sức khoẻ kiệt quệ không nói, nếu không ai trông chừng cô ấy chắc chắn sẽ không chủ động đi uống thuốc bắc.”
Phó Dung Dự lấy sức khoẻ của Tạ Âm Lâu ra làm cớ, Tạ Thầm Thời bị anh nắm được điểm yếu, vẻ mặt lạnh lùng đồng ý tạm thời hoà hoãn với anh ta, rồi trở về lại bộ dạng chán đời khi nãy, nói với người giường bên: “Tôi bảo chị ấy về chung cư nghỉ ngơi rồi.”
Đương nhiên cậu ta sẽ không để Tạ Âm Lâu phải ở trong bệnh viện lạnh lẽo như này chăm lo cho cậu, súc bao tử mà thôi, chẳng lẽ còn nghiêm trọng hơn bị rắn cắn?
Nói thì nói như vậy, Tạ Thầm Thời bị nặng tới mức không bước nổi xuống giường.
Nằm đó được hơn nửa buổi, nhất là việc phải dùng chung phòng bệnh với Phó Dung Dự khiến cậu ta cảm thấy rất kháng cự, may sao rất nhanh trời đã sáng, cau mày ngủ được nửa tiếng, đã bị tiếng bước chân đi qua đi lại quấy rầy làm cậu ta bực bội.
Tạ Thầm Thời kéo cái chăn vương mùi thuốc khử trùng lên chùm qua đầu, thân hình mảnh khảnh rúc trên chiếc giường đơn, trông vô cùng đáng thương, khi chiếc gối trên giường cậu ta rơi xuống đất, một bàn tay thon dài trắng nõn lặng lẽ nhặt nó lên.
Là Tạ Âm Lâu, người mới năm giờ sáng tinh mơ đã thay đồ chạy đến phòng bệnh.
Cô bước vào phòng bệnh nhặt cái gối lên, vừa muốn kéo chăn ngay ngắn lại đắp cho Tạ Thầm Thời, thì đột nhiên, rèm bên cạnh truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Thầm Thời vừa uống thuốc ngủ, vừa mới ngủ thϊếp đi…”
Vẻ mặt Tạ Âm Lâu ngây ra một lúc, không cần cô đưa tay vén rèm lên.
Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông đã làm thay cô, dần lọt vào tầm mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dự, ánh sáng lờ mờ bên ngoài cửa sổ làm chân mày và khoé miệng ánh lên một bóng mờ, trái lại làm cho biểu cảm trên gương mặt thêm phần ôn hoà.
Chưa tới mười hai tiếng kể từ khi cùng anh không từ mà biệt ở bệnh viện này, Tạ Âm Lâu gặp lại anh, cô lại có cảm giác ngẩn ngơ hoảng hốt, nhất là khi Phó Dung Dự cười với cô, đôi mi cong vυ't như thể kim đâm, mím môi nói: “Sao anh lại ở đây?”
Trông không giống đang lo bệnh cho Tạ Thầm Thời, hai người này ở chung một phòng không xảy ra án mạng máu chảy đã là hay lắm rồi, sao có thể chăm lo cho nhau được cơ chứ.
Vừa mới dứt câu, Phó Dung Dự bèn rất tự giác cởi cúc áo ra, từ trên xuống dưới, dần lộ ra lòng ngực tuyệt mỹ của anh, bộ phận dọc theo cơ bụng đến V-shape đều lộ ra, anh cho Tạ Âm Lâu nhìn thấy triệu chứng dị ứng của anh, và cô cũng ngay lập tức thốt lên: “Anh uống rượu sao?”
Phó Dung Dự thừa nhận đã uống một ít rượu, đôi mắt sâu thẳm nhìn kỹ từng sự biến đổi biểu cảm nhỏ nhất của cô, muốn cố gắng tìm ra trong đó một tia đau lòng: “Đừng lo, súc bao tử là không sao rồi.”
Tạ Âm Lâu vô thức mím môi, vốn định cứng lòng mặc kệ anh ta, rồi lại nhớ đến chuyện cuốn sách cổ.
Cô muốn mở lời hỏi Phó Dung Dự một số chuyện, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong họng, hiển nhiên đây không phải là nơi lý do để nói chuyện, vì vậy giọng điệu cô lạnh nhạt, nói: “Tổng giám đốc Phó đúng là thích suy diễn, ai quan tâm anh chứ?”
Phó Dung Dự chỉ mỉm cười, bộ dạng của anh bây giờ giống hệt như trước kia khi anh đem mặt tức giận và lập dị của mình giấu sau một lớp mặt nạ ngụy trang vậy, mặc kệ thái độ bất cần của cô, ngón tay thon dài cầm lấy thuốc và đơn dặn của bác sĩ trên đầu giường đưa cho cô xem.
Trên đó ghi rõ phương thức sử dụng thuốc, Tạ Âm Lâu rũ mắt xuống đọc, rồi sau đó nhìn xung quanh phòng: “Thư ký của anh đâu?”
“Em của em trước khi ngủ đòi ăn cháo bào ngư tươi nhất, Hình Lệ lái xe tìm cửa tiệm mà cậu ta chỉ định để mua rồi.” Phó Dung Dự trước mặt cô biểu hiện sự yêu thương Tạ Thầm Thời một cách lạ thường, không hề có chút khí thế nặng nề, dịu dàng nói: “Nếu anh không chiều lòng cậu ta, sợ em sẽ bị sai đi mua.”
Tâm trạng Tạ Âm Lâu rối ren trong giây lát, ngây người một hồi lâu, nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đút cho Tạ Thầm Thời ăn cháo trắng thôi.”
Phó Dung Dự thấy cô chịu đáp lời mình, ý cười dưới đáy mắt anh nhiều thêm đôi phần: “Âm Lâu, bây giờ chỗ dị ứng trên người anh rất ngứa, có thể làm phiền em giúp anh một tay được không?”
Tạ Âm Lâu lại ngước mắt lên nhìn bộ dạng gợi cảm với chiếc áo sơ mi mở toang ra của anh, dường như không quan tâm đến việc bị nhìn thấy, nghĩ lại cũng đúng thôi với mức độ thân cận của hai người khi trước, còn gì mà phải né tránh chứ?
Phó Dung Dự tiếp tục chỉ tay vào mu bàn tay đang có kim truyền nước, trông có vẻ xanh xao và yếu ớt: “Tê mất rồi.”
Tạ Âm Lâu rất quan trọng đến việc có qua có lại, Hình Lệ đã đi mua bữa sáng cho Tạ Thầm Thời rồi, cô mặt không biểu cảm bước đến gần, đầu móng tay mạnh bạo mở hộp thuốc ra: “Xem như trả ơn cho anh.”
Rèm cửa màu trắng bị cô kéo qua, ngăn Tạ Thầm Thời đang ngủ ở giường bên.
Trong không gian nhỏ hẹp, Tạ Âm Lâu không nhìn người đàn ông đang ngồi bên mép giường, cô đứng đó chiếc váy lụa mềm mịn lướt qua quần âu của người đàn ông, ngay sau đó cô muốn tránh ra một chút, còn Phó Dung Dự lại âm thầm dựa vào mép váy của cô.
Tạ Âm Lâu cúi người không tìm thấy tăm bông, chỉ đành dùng đầu ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, bắt đầu bôi từ cổ của anh, không biết là vì thời tiết lạnh hay vì lý do gì khác, thân nhiệt Phó Dung Dự rất thấp, lạnh đến nỗi khiến cô cau mày.
Hồi trước khi sờ anh ta, đều là mồ hôi nóng bỏng người.
Tạ Âm Lâu không ngờ bản thân vô thức đã nhớ hết rõ ràng từng chi tiết nhỏ nhặt khi tiếp xúc với anh, không hiểu sao, cảm xúc vốn đã chai sạn đột nhiên không còn bình tĩnh được nữa, đôi mi rũ xuống tránh khỏi lòng ngực của anh.
Từ chỗ dị ứng ở cổ cứ thế thoa thuốc đến cơ ngực anh, phải nói là cả một quá trình dài, thỉnh thoảng lại nghe thấy Phó Dung Dự điều chỉnh nhịp thở của anh, rõ ràng gần nhau đến vậy, nhưng anh lại thà rằng kiềm chế lại, cũng không chạm đến một sợi tóc của cô.
Mà chỉ với một câu nói của Tạ Âm Lâu đã khiến anh thất bại toàn tập, sau vài giây yên lặng, nói: “Trong suốt mười năm tôi đều sẽ nhận được sách cổ tuyệt bản, cũng không biết là ai nặc danh tặng cho tôi.”
Bàn tay lạnh lẽo của Phó Dung Dự nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, áp nó vào lòng ngực mình.
Lời cô nói ập đến bất ngờ và hành động của anh cũng vậy, Tạ Âm Lâu không đứng vững, cả người ngã nhào về trước, mái tóc dài buông ngang eo của cô xoã ra, một vài sợi vương trên vai anh.
Hơi quay mặt qua, ánh mắt bướng bỉnh quật cường nhìn chằm chằm Phó Dung Dự, hé môi chậm rãi nói hết câu còn lại: “Anh suy đoán giúp tôi xem…cái gã nặc danh tặng sách cổ cho tôi, rốt cuộc trong lòng hắn đang âm mưu điều gì, ngay cả tặng đồ cũng không dám ghi tên.”
Lòng bàn tay Phó Dung Dự hiển nhiên đã đổ đầy mồ hôi, áp sát vào cổ tay cô, cứ thế giằng co một lúc lâu, đôi môi mỏng cuối cùng cũng chịu mở lời: “Có lẽ do tên đó quên ghi tên mà thôi.”
Với tính cách của Tạ Âm Lâu, cô hỏi một câu đối phương bắt buộc phải trả lời một câu thì cô mới chịu trò chuyện.
Phó Dung Dự đã trả lời rồi, đương nhiên cô sẽ không trưng mặt ra, dịu dàng mỉm cười: “Có lẽ vậy, dù sao cũng chỉ là mười quyển sách cổ mà thôi, đợi khi về nhà họ Tạ tôi tặng hết đống đó cho viện bảo tàng là được, cũng chả phải là thứ tôi yêu thích gì.”
Phó Dung Dự vẫn chưa hưởng thụ xong dịch vụ thoa thuốc của cô, mà trái tim anh đã bị đâm hơn trăm ngàn lỗ, một lúc sau, thở sâu một hơi, nói: “Em vui là được.”
Đôi mắt đen láy của Tạ Âm Lâu lặng lẽ nhìn chằm chằm anh hai ba giây, vô cùng có trách nhiệm mà tiếp tục thoa thuốc cho anh, tựa hồ rất ghét thân nhiệt lạnh của anh, ngón tay cô dùng sức xoa, đợi khi da thịt lờ mờ nóng lên, mới đổi sang chỗ khác tiếp tục.
“Âm Lâu.”
Phó Dung Dự hoãn lại được một lúc, lại trầm giọng kêu cô.
Bị anh kêu trong lòng Tạ Âm Lâu cảm thấy hơi khó chịu, cứ cảm thấy cái tên này đã từng được anh gọi qua vô số lần, biểu cảm khuôn mặt lạnh nhạt, đợi đến khi dùng hết thuốc mỡ, cô phải xoay người đi lấy khăn giấy lau tay thì lại bị anh nắm chặt lấy lần nữa.
Phó Dung Dự không dễ dàng gì bỏ qua cơ hội ở một mình với cô, thân nhiệt đột nhiên tăng cao, ngay cả hơi thở cũng nóng lên: “Âm Lâu…”
“Anh.” Tạ Âm Lâu đang định nói gì đó, rèm cửa giường bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh bực bội của nam xé toạc bầu không khí ám muội kỳ quái: “Âm Lâu Âm Lâu, con mẹ anh ngủ mà còn dám gọi tên chị tôi thêm một lần nữa thử xem.”
Tạ Âm Lâu quay đầu qua, cách một lớp rèm cửa trắng không thể nhìn rõ được đối diện ra sao, nhưng nghĩ đến Tạ Thầm Thời đã tỉnh lại rồi, lưng cô cứng đờ ra, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phó Dung Dự.
Phó Dung Dự không buông, sức lực ngày một tăng dần, dùng thân nhiệt làm nóng cô.
Hai người yên lặng nhìn nhau, đôi mắt đen láy trong veo của Tạ Âm Lâu đầy sự khiển trách, như đang thầm nói: “Anh điên rồi, em trai tôi đang ở giường kế bên đó.”
Phó Dung Dự cũng cười thầm, như đang nói: “Thì đã sao?”
Tạ Âm Lâu cúi đầu, tai như kể sát vào mặt anh thì thầm nói: “Lần trước thiếu chút nữa bị đánh chết, không nhớ sao?”
Phó Dung Dự nghiêng đầu, đôi môi trắng bệch trực tiếp hôn lên môi cô, gần như vừa chạm vào đã rời đi ngay, nhanh đến nỗi Tạ Âm Lâu không kịp phản ứng, anh đã buông cả tay cô ra rồi, tư thế lười nhác tựa vào đầu giường.
Tạ Âm Lâu đột nhiên có cảm giác giống trong câu chuyện người nông dân và con rắn, thiện chí làm việc tốt lại còn bị anh ta cắn cho một phát.
Đã vậy kế bên còn có đứa em trai cộc tính như hổ rình mồi, cô chỉ đành nhẫn nhịn, dùng ánh mắt trừng Phó Dung Dự, nhẹ chân vòng qua cuối giường, nương theo góc được rèm cửa chặn tầm nhìn bước ra khỏi phòng bệnh này trước đã.
Sau khi rời đi được ba giây, Tạ Thầm Thời càng nghĩ càng thấy lạ, cậu ta đột nhiên đứng dậy kéo rèm ra.
Phó Dung Dự giường bên giữ nguyên tư thế ngồi này, chiếc áo sơ mi tinh xảo treo ở mép giường, bên cạnh còn có hộp thuốc đã bóc vỏ và khăn giấy và anh ta cũng không có ý định dùng chăn che lại lòng ngực trần của mình.
Đáy mắt Tạ Thầm Thời đầy vẻ khó chịu, nhìn thấy gã đàn ông cơ bắp 8 múi này, ngay lập tức lạnh lùng chửi thề: “Mẹ kiếp, tôi muốn báo cảnh sát, có tên quấy rối ở đây!”
Lúc bảy giờ sáng hơn, các bác sĩ và y tá của bệnh viện này biết được trong phòng bệnh có hai người đàn ông vô cùng điển trai vừa mới súc bao tử, nên đều tổ đội đến đây kiểm tra, sau một hồi náo loạn, bát cháo bào ngư mà Hình Lệ xếp hàng hai tiếng đồng hồ để mua đã nguội ngắt rồi.
Con người Tạ Thầm Thời kén cá chọn canh, không chịu ăn đồ nguội.
Hình Lệ chỉ đành bê tô cháo bào ngư đi tìm lò vi sóng hâm lại, chân trước vừa lẩm nhẩm chửi bới bước ra, chân sau Tạ Âm Lâu đã đem một phần cháo trắng mà cô sẵn tiện mua ở nhà ăn đến thăm em trai mình.
Cô không mua phần cho Phó Dung Dự, khi bước vào, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn giường bên cạnh.
Bộ dạng lạnh nhạt khó gần này, làm Tạ Thầm Thời rất hài lòng, hơi chán ghét khuấy nhẹ bát cháo, rồi lại không nhịn được mỉm cười: “Chị, tô cháo này chị tự nấu hả?”
Cậu ta còn cúi đầu nếm thử một muỗng, ăn không nói có mà đánh giá: “Mùi vị không tệ.”
Tạ Âm Lâu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cười một cách qua loa: “Em nói phải thì phải vậy.”
Tạ Thầm Thời uống hết bát cháo này, ánh mắt sắc lẹm của cậu không hề dời khỏi hai người, không quên phòng bị cái tên Phó Dung Dự lòng muông dạ thú kia, nếu không phải vì thông gió cậu cũng muốn kéo cái rèm che kín lại hết.
Phó Dung Dự rất độ lượng không so đo với cậu ta, đợi sau khi Tạ Âm Lâu gọt xong trái táo, dẹp con dao gọt hoa quả đi rồi anh mới không nhanh không chậm hỏi một câu: “Uống thuốc bắc rồi?”
Tạ Âm Lâu nín thở, trái tim đập hẫng một nhịp, may là trên tay không cầm đồ nên sẽ không làm làn da trắng nõn của cô bị thương, cô giả vờ bình tĩnh.
Nghe Phó Dung Dự nhắc nhở, Tạ Thầm Thời cũng nhớ ra, trực tiếp phán đoán luôn hành vi của cô: “Chưa uống thuốc bắc chứ gì?”
Tạ Âm Lâu uống thuốc bắc nhiều đến nỗi bây giờ chỉ cần nhắc tới cái chữ này là trong miệng cô đã thấy đắng rồi, cô vốn định giả chết cho qua chuyện, nào ngờ trái phải hai bên đều có ánh mắt nhìn chằm chằm cô, Tạ Âm Lâu cứng họng hồi lâu một lời nói dối cũng không bịa ra được.
Tạ Thầm Thời đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn ở đầu giường, không nói hai lời liền gọi cho Thang Nguyễn ở cửa hàng sườn xám, dặn anh ta nấu một phần thuốc bắc mang tới bệnh viện.
Tạ Âm Lâu thấy bản thân không thể trốn khỏi nồi thuốc này nữa, đem táo trong tay ném về phía tên đầu sỏ Phó Dung Dự.
Bàn tay thon dài của anh đón lấy một cách dễ dàng, trên môi ẩn hiện nụ cười: “Cảm ơn.”
Tạ Thầm Thời cúp máy, nhìn thấy trái táo mà Tạ Âm Lâu gọt nãy giờ hoá ra là cho giường bên cạnh, khuôn mặt thanh tú ngay lập tức biến sắc, cảm thấy cái bao tử mới rửa của mình cũng bắt đầu co thắt, đúng lúc này, Hình Lệ cuối cùng cũng làm nóng xong cháo hải sản, dẫm trên chiếc giày cao gót đát đát đát chạy vào: “Tiểu thiếu gia tôn quý, lần này cháo nóng rồi đó…”
Cô chưa kịp nói dứt câu, Tạ Thầm Thời đã lạnh mặt mới: “Ông đây không ăn cháo bị làm nóng lại.”
Trời vừa mới sáng Hình Lệ đã phải vì phục vụ cầu mà chạy đôn chạy đáo, giày cao gót thắng tại chỗ ba giây, hít thở sâu, do có Tạ Âm Lâu ở đây nên cô động tay đánh em trai nhà người ta cũng không tốt lắm, cô nặn ra nụ cười nghiệp vụ đặc trưng của mình: “Vâng ạ, để tôi đi kiếm bác sĩ chích một mũi in-su-lin bình tĩnh lại trước.”
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Hình Lệ đã vòng trở lại nói với Phó Dung Dự và những người còn lại trong phòng: “Phải rồi tổng giám đốc Phó, bữa tiệc rượu thương nghiệp anh tham gia hôm qua đã bị lên báo rồi, có phóng viên viết tin dùng một bức ảnh bị chụp trộm góc nghiêng của anh, mới đăng tin được nửa tiếng trước.”
Tính cách như hồ ly thích ăn miếng trả miếng của Hình Lệ vốn đã rất nặng, câu tiếp theo hiển nhiên là vì muốn làm cho Tạ Thầm Thời thấy ghê tởm khó chịu, cô cười một cách vô hại, nói: “Bây giờ trên mạng đều đang tìm hiểu hình xăm chữ phạn trên cổ tay anh…cái từ mà tiếng Trung có phát âm giống với tên của Tạ tiểu thư ấy.”
Về phần Phó Dung Dự sau khi vô tình bị lộ bí mật, tiếp theo anh phải đối mặt với hai chị em này ra sao, thì chả liên quan gì đến cô thư ký khốn khổ phải chạy đôn chạy đáo này rồi.