Trước khi ghi hình tập ba, quần áo, đồ ăn, nhà ở và phương tiện đi lại của Tạ Âm Lâu đều ở trong biệt thự này. Cô và em trai Phó Dung Dự chung sống rất hòa thuận với nhau. Cả hai đều có thói quen đọc sách trên ghế sô pha, thông thường cô sẽ đọc những cuốn sách cổ hàng hiếm trên ghế sô pha bằng nhung, còn Phó Dung Hồi sẽ đang ngồi bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn và đọc chữ nổi.
Hình Lệ lấy những cuốn sách cổ mà Phó Dung Dự đã sưu tầm trong nhiều năm qua ra, hầu hết là những cuốn sách mà Tạ Âm Lâu chưa từng nhìn thấy, đặt chúng trên giá sách cổ trong phòng khách rộng rãi. Chỉ cần cô đi ngang qua tùy tiện lấy là được ngay, một kệ sách đầy sau khi đọc xong có thể đổi sang cuốn mới ngay.
Tối hôm đó, Tạ Âm Lâu cầm một quyển cầm phổ hàng hiếm, đầu ngón tay đang lật trang giấy thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Hình Lệ đi qua đi lại trước mặt cô: “Quyển này tôi đã xem qua lúc này ở chỗ ông chủ Nhan rồi, những cuốn sách cổ này đều là Phó Dung Dự lấy từ chỗ ông ấy đúng không?”
Hình Lệ kiễng chân, đang cho rất nhiều thức ăn cho cá vào bể cá, khi được hỏi, cô ta đã sững sờ mất hai giây, đôi mắt hồ ly hiện lên vẻ ngây thơ: “Đúng vậy.”
Tạ Âm Lâu lại cụp mắt xuống, lật ngón tay tùy tiện, nhẹ nhàng bay tới: “Phó Dung Dự rất quen thuộc với ông chủ Nhan?”
“Ông chủ Nhan buôn đồ cổ này ai mà không thân quen...” Hình Lệ như không hề tiếc tiền đổ nửa hộp thức ăn cho cá vào, cũng không ngại cá ba đuôi quý giá sẽ bị no chết. Sau khi xoay người lấy khăn giấy tùy tiện lau tay xong, cô ta nói: “Ngay cả cô Tạ cũng biết ông ấy, huống hồ chi là tổng giám đốc Phó. Nếu muốn mua vài cuốn sách trong giới đồ cổ, chắc chắn sẽ không thể tránh được cửa tiệm của ông chủ Nhan.”
Lời nói vô tình của Hình Lệ khiến Tạ Âm Lâu cảm thấy xuất thần hồi lâu, ngón tay đang đặt trên quyển cầm phổ cuộn tròn lại, rất nhanh chóng tỉnh táo ra, cầm điện thoại di động và nhanh chóng tìm Wechat của ông chủ Nhan.
Ảnh đại diện của ông là một bức chân dung màu vàng lấp lánh của thần Tài. Sau khi nhấp vào nó, Tạ Âm Lâu đã gửi tên của cuốn sách tiếng Phạn cổ mà cô nhận được lần trước sang rồi hỏi ông chủ Nhan xem liệu ông có biết ai là người bán cuốn sách đã không còn được xuất bản này không.
Phía bên đó không trả lời, nhưng Tạ Âm Lâu không vội mà ngẩng đầu lên cười với Hình Lệ.
“Không phải chứ.” Lời nói của Hình Lệ bị tắc nghẽn, bị cô bật cười. Đẹp thì đẹp đến mức quốc sắc thiên hương nhưng lại rất đáng sợ, có hơi lắp bắp hỏi: “Tôi có nói gì buồn cười đến như vậy à?”
Tạ Âm Lâu đứng dậy khỏi ghế sô pha, dáng người mảnh khảnh đứng trước giá sách cổ, đầu ngón tay lướt dọc theo quyển sách đầu tiên và dừng lại ở đâu đó, sau khi dựa vào ký ức để tìm vị trí, đặt quyền cầm phổ về chỗ cũ rồi mới chậm rãi nói với Hình Lệ, người đang cau mày và ngẫm nghĩ lại bản thân: “Câu nào của thư ký Hình cũng đều là danh ngôn triết lý hết.”
Tại sao Hình Lệ lại cảm thấy độ tin cậy rất thấp thế nhỉ, nhưng Tạ Âm Lâu đã đổi chủ đề, cong môi cười nhẹ: “Tối nay tôi sẽ nấu cơm, cô muốn ăn gì?”
......
Khi nghe Tạ Âm Lâu như thể trong lòng đã có dự tính trước hỏi cô ta muốn ăn gì, trong đầu Hình Lệ nghĩ đến là bữa tiệc Mãn Hán toàn tịch.
Cô ta đã đặt món Phật nhảy tường ngay tại chỗ, nhưng đầu bếp của biệt thự đã xin nghỉ phép hai ngày qua, không có ai trong bếp thêm nguyên liệu tươi vào, tủ lạnh cũng chỉ có một ít rau và thịt bình thường.
Ngọn đèn ấm áp được bật sáng, phản chiếu rõ nét mặt bàn sạch sẽ và ngăn nắp. Tạ Âm Lâu lấy cà chua, trứng và một nắm hẹ tây, bàn tay đeo chiếc vòng ngọc từ từ nâng dao cắt rau, dưới ánh sáng trắng như sứ tráng men, người đẹp cho dù đang xắn tay vào bếp cũng không mang một mùi khói lửa nào.
Hình Lệ không ngờ rằng có ngày mình còn có thể thưởng thức tài nấu ăn của Tạ Âm Lâu. Trong lòng vừa chờ đợi vừa kích động ghé sát vào cửa nhà bếp xem, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại chụp lén “tách tách” vài tấm và gửi vào nhóm thư ký để trắng trợn khoe khoang.
Hình Hồ Ly: [Tối nay ăn trứng xào cà chua, ăn chay quá, thật là ngưỡng mộ mọi người có thể được ăn cá ăn thịt.]
Cái sự lén lút khoe khoang thỏa mãn này ngay lập tức khiến dư luận phẫn nộ, lập tức trong nhóm tin nhắn mắng chửi liên tục, nhưng Hình Lệ không quan tâm, tiếp tục bò trên cửa, ló đầu vào nhìn khung cảnh đẹp đẽ Tạ Âm Lâu đang nấu ăn.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt hồ ly của cô ta đột nhiên mở to, sau khi nhìn thấy Tạ Âm Lâu sau khi làm nóng nồi xong, vẻ mặt bình tĩnh ném cả quả cà chua đã rửa sạch vào trong đó, trứng cũng chưa khuấy mà đã cho vào, rồi hơi nghiêng người, vươn tay lấy gia vị lại.
Muối và đường cho vào từng thìa theo cảm tính, rồi dùng đũa khuấy đều.
Nếu không nhờ vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Âm Lâu, Hình Lệ suýt chút nữa đã nghĩ rằng trước khi ghi hình chương trình cô muốn dùng một đĩa trứng xào cà chua, để khiến cho mọi người trong biệt thự đều phải chết trong màn đêm tĩnh mịch này.
Tạ Âm Lâu cho khoảng chục loại gia vị vào, đánh trứng thành một hỗn hợp sền sệt, rồi lại cho hành hẹ vào không hề cắt nhỏ vào.
Cô vẫn tính thời gian theo cảm giác, cho rằng thức ăn đã chín thì bắc nồi xuống, bày ra đĩa.
Nhìn lại Hình Lệ đang đứng há hốc mồm ở cửa phòng bếp, Tạ Âm Lâu nghĩ rằng cô ta bị đói đến ngốc luôn rồi nên mới hé môi nói: “Còn hai món nữa, sắp xong rồi.”
“Còn món nào nữa?”
“Ừm, dâu xào với khoai tây và hồ sen.”
Tạ Âm Lâu mỉm cười, nấu những món ăn khác cùng một cách nấu như trứng và cà chua, đều được nấu chín kỹ rồi mới chịu hạ bếp, Hình Lệ bên cạnh cô đã đổ mồ hôi hộp, thực sự không nhịn được nữa hỏi: “Sao không nhấc ra sớm hơn một chút?”
“Tôi đã từng xuống bếp nấu ăn một lần, lúc đó đồ ăn chưa chín, Tạ Thầm Thời ăn xong ngay đêm đó đã được đưa lên xe cấp cứu... Bác sĩ chẩn đoán nói rằng đó là do ngộ độc thực phẩm.” Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng giải thích chi tiết, chưa kết thúc, còn thở dài bất lực: “Mặc dù nấu quá chín sẽ ảnh hưởng đến cảm giác trong miệng, nhưng cũng tốt hơn là gọi xe cấp cứu.”
Nhìn thấy cô như vậy, Hình Lệ đã đoán được rằng không ai trong nhà họ Tạ nói với cô rằng đây không phải là vấn đề chín có chín không.
Bất kỳ một loại trái cây nào mà kết hợp với rau củ, sau đó được dùng hơn một chục loại gia vị nêm nếm đều sẽ bị đau bụng khi ăn.
Nhưng Tạ Âm Lâu là một người kén ăn, lại chưa bao giờ nhận ra rằng mình có tài tạo ra những món ăn hắc ám đó nên đã tiếp tục nói: “Tạ Thầm Thời nói rằng nếu tôi muốn trở thành một đầu bếp, tôi có thể giành được giải thưởng quốc tế. Khi còn nhỏ thằng bé bị cảm không ăn cơm được, nên tôi cho nó ăn mì ăn liền rễ bản lam, nó đã khỏi bệnh mà còn không hề bị chết đói.”
“Ha ha ha ha ... hay cho chiêu nhất cử lưỡng tiện.”
Hình Lệ vô cùng chột dạ, im lặng nhìn đĩa khoai tây trên bàn không thể nhận ra, lúc này cô ta không còn thời gian để ý đến mọi người trong nhóm thư ký đang xôn xao bàn tán cái gì, cô ta chỉ muốn dùng di động điện thoại để gọi đồ ăn giao về, nhân tiện hỏi tổng giám đốc Phó đã tan làm chưa.
[Tổng giám đốc Phó! Anh mau quay lại đi, nếu còn không trở về sẽ thấy một con hồ ly cùng với em trai của anh bị trúng độc ngã xuống đất chết đấy!] Tin nhắn xé lòng xe gan này vừa bấm để gửi đi, thì bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe quen thuộc, Phó Dung Dự đã trở về rồi.
Đúng thật là muốn gì thì sẽ đến nấy!
*
Phó Dung Dự về sớm nửa tiếng, trên tay vẫn mang theo đồ ăn tư nhân đặt nhà hàng, vừa vào cửa đã thấy Hình Lệ nịnh nọt chạy ra đón, ánh mắt lộ ra tia hung dữ giật lấy hộp gỗ đựng đồ ăn riêng, nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Phó, tối nay tâm trạng cô Tạ đột nhiên rất tốt nên có làm ba món chờ anh thưởng thức...” Cô ta và Phó Dung Hồi sẽ ấm ức ăn thức ăn đặt ngoài, còn phúc phận này nhường cho tổng giám đốc Phó một mình hưởng thụ vậy.
Giây tiếp theo.
Tạ Âm Lâu rửa tay sạch sẽ, khẽ rũ người đứng ở bên cạnh nhà bếp, nở nụ cười: “Mọi người qua đây ăn cơm đi.”
Phó Dung Dự bước tới đầu tiên, giơ tay cởϊ áσ vest đặt lên lưng ghế, khi nhìn thấy ba món ăn không biết tên này, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, ánh mắt như thể nhìn thấy một món ăn ở nhà bình thường, anh nhận xét với một giọng chậm rãi: “Màu sắc kết hợp cũng không tệ.”
Hình Lệ đi theo sau: “...” Quả nhiên là tổng giám đốc Phó đã từng được mở mang tầm mắt!
Phó Dung Hồi cũng ngồi xe lăn tới, mắt cậu ta không nhìn thấy nhưng ngửi thấy mùi khét nhè nhạ, không biết thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi ngồi vào bàn ăn, dựa vào trí nhớ của mình để cầm đũa lên và gắp một miếng gì đó cứng cứng, cậu ta chần chừ chưa muốn đưa thứ đó vào miệng thì bất ngờ bị Hình Lệ đập mạnh vào vai một cái, suýt chút nữa khiến cậu ta mất hồn.
Sau đó liền nghe thấy Hình Lệ hốt hoảng lo sợ nói: “A, giám đốc Phó... Anh không sao chứ? Chắc tổng giám đốc Phó bị ngất do tụt đường huyết rồi. Tôi đỡ anh ấy đi nghỉ ngơi trước đây.”
Tay đang cầm đũa của Phó Dung Hồi đang run rẩy, vừa định nhấc nó lên một chút, thì lại bị Hình Lệ đè xuống lại: “Giám đốc Phó, nói có thể nói nhảm, nhưng ăn không thể ăn bậy được đâu!”
Trong cả quá trình, Phó Dung Dự lại rất bình tĩnh gắp một miếng khoai tây nhuộm màu dâu tây đưa lên miệng ăn.
Hình Lệ vừa rồi cũng có lén nếm thử, mặn muốn đắng cả cổ họng, vì vậy khi cô ta nhìn thấy Phó Dung Dự ăn nó mà sắc mặt không hề thay đổi, trong lòng cô ta thầm thốt ra câu “vãi thật”, giọng nói cũng vô cùng căng thẳng hỏi: “Trời ạ, ngon đến như vậy sao.”
Phó Dung Dự lại nếm món trứng xào cà chua đặc sệt, không để ý đến sự kinh ngạc của Hình Lệ, mà nói với Tạ Âm Lâu ở bên cạnh đang nhìn anh chằm chằm: “Tay nghề khá đấy.”
Tạ Âm Lâu rất dè dặt gật đầu và mỉm cười: “Kém hơn một chút so với tay nghề nấu nướng của anh.”
Cô cũng muốn ăn, nhưng Phó Dung Dự nói rằng tối nay đã đặt một món cá hấp rất đắt từ Đàn Cung cho cô, thịt tươi non, ngay lập tức khiến Tạ Âm Lâu ném những món ăn mình đã làm ra sau đầu, chuyện tâm ăn cá.
“Cái gì tôi cũng biết làm, chỉ có không thể làm cá ngon được.”
Tạ Âm Lâu dùng đũa gõ nhẹ vào mép chiếc bát sứ trắng, có chút tiếc nuối nói: “Không có dũng khí để thử.”
Hình Lệ bên cạnh luống cuống nằm bò ra bàn, chỉ chọn món do đầu bếp Đàn Cung làm trước mặt, không dám nói thẳng ra, chỉ có thể nói đùa: “Cô Tạ, tay nghề nấu nướng của cô đừng lo lắng về việc có dũng khí hay không, chỉ cần làm là được rồi.”
Tạ Âm Lâu có chút khiêm tốn lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía Phó Dung Dự, mới có một chút mà anh đã ăn đĩa trứng xào với cà chua không còn lại bao nhiêu. Có lẽ là vì đang ở nhà, nên tư thế ngồi thoải mái và lười nhác hơn một chút, tay áo sơ mi được xắn lên để lộ xương cổ tay trắng trẻo, thon dài và lạnh lẽo, còn có thể lờ mờ thấy những dấu bầm do vết răng nhỏ.
Nghĩ đến một vài cảnh tượng với anh, Tạ Âm Lâu mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác và tiếp tục ăn cá.
Phản ứng của mọi người đối với bữa tối này khác nhau, đặc biệt là Hình Lệ, cô ta đã không còn ham muốn khoe khoang trong nhóm thư ký nữa, điệu bộ như thể cho dù có lột bộ lông hồ ly của mình thì cô ta cũng không để lộ một chữ nào. Sau bữa ăn, cô ta nằm ngay đơ như một xác chết trên ghế sô pha.
Tạ Âm Lâu lấy túi trà quý từ trong bếp ra và tùy tiện pha trong một ấm, so với tài nấu nướng bi thảm nhất trần gian của mình, kỹ năng pha trà của cô cũng đủ khiến người ta phải lưu luyến.
Hình Lệ uống xong còn muốn nữa, bưng tách trà gốm tiến đến gần và tự đề cử: “Cô Tạ, cô vẫn còn thiếu thư ký đúng không, sao cô không xem xét tôi đi này.”
Tạ Âm Lâu ngồi yên, cười nhẹ: “Cô quá quý giá, mời không nổi.”
“Tôi rất rẻ ... Chỉ cần cho tôi một tách trà mỗi ngày là được.”
“Ông chủ của cô vẫn còn ở đây, tôi không giỏi việc giành người của người ta.” Tạ Âm Lâu chỉ vào Phó Dung Dự đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh. Đèn thủy tinh sáng nhất trong phòng khác đã tắt, chỉ để lại một vài ngọn đèn treo tường màu vàng ấm áp chống chọi với màn đêm đen, ngôi biệt thự vắng lặng, cành lá của cây hồng bên ngoài như vươn lên đến tận trời cao, leo lên vầng trăng lạnh lẽo.
Mặt khác, cô và Hình Lệ đang nhẹ nhàng trò chuyện và pha trà, còn Phó Dung Hồi thì đang đọc chữ nổi, thỉnh thoảng gọi anh trai.
Khung cảnh như vậy giống như một bức tranh sơn dầu với màu sắc mạnh mẽ, cảm giác rất hài hòa một cách khó hiểu.
Tạ Âm Lâu vô thức mới nhận ra không biết từ khi nào cô đã hòa nhập vào biệt thự nơi Phó Dung Dự sống, như thể vẫn còn một chỗ cho cô...
Một vài suy nghĩ thất thần, mãi cho đến khi Phó Dung Dự đóng notebook lại, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Anh quay khuôn mặt điển trai sang một bên và chậm rãi nhắc nhở Tạ Âm Lâu: “Thời gian ghi hình cho chương trình ngày mai của em là vào buổi sáng. Em phải dậy trước sáu giờ, đi ngủ sớm đi.”
Tạ Âm Lâu ngước mắt lên nhìn ánh mắt thâm sâu của Phó Dung Dự, tính ám thị rất mạnh.
Từ đó có thể đọc ra được một ý nghĩa khác:
Vì vội đi quay chương trình, phải đi ngủ sớm, mà trước khi đi ngủ tối nay anh còn phải làm… tình với cô.
“Sáng mai à.” Hình Lệ, theo thói quen chuyên nghiệp của thư ký, nhanh chóng đi kiểm tra dự báo thời tiết, nói trước: “Có mưa to, khu thắng cảnh Đào Khê hơi xa nơi đây nên phải đến trước hai mươi phút mới được.”
Câu nói có mưa to này đã làm đảo loạn kế hoạch cuộc sống ban đêm của Phó Dung Dự.
Tạ Âm Lâu được đưa lên lầu để đi ngủ sớm, trời bên ngoài còn chưa hửng sáng, ngoài cửa sổ đã nghe thấy tiếng mưa rơi, đồng hồ treo tường chỉ 5 giờ 30 phút, cánh cửa phòng ngủ đã bị Phó Dung Dự quần áo chỉnh tề đẩy ra.
Anh lôi Tạ Âm Lâu hai tay đang ôm chặt cái gối ra, dùng ngón tay thon dài vuốt lại mái tóc dài rối bù của cô, lộ ra khuôn mặt: “Đã đến lúc phải đi rồi.”
Tạ Âm Lâu coi mình như một con búp bê vải để mặc cho anh di chuyển, buồn ngủ đến mức không nhấc nổi người lên: “Phó Dung Dự... tôi không ăn sáng, để cho tôi ngủ thêm mười phút nữa.”
Phó Dung Dự cũng không dành thời gian cho cô ăn sáng mà đã bảo Hình Lệ gói trước vào hộp thức ăn để cho cô ăn trên đường rồi.
Sau mười lăm phút nữa, Tạ Âm Lâu đi chuyển từ giường lên xe, cũng đã tỉnh táo lại.
Cô lắng nghe tiếng mưa xối xả ngoài cửa kính xe, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh, hỏi: “Dự báo thời tiết nói khi nào mưa sẽ tạnh?”
Người trả lời Tạ Âm Lâu là Hình Lệ ở ghế lái phụ: “Phải tới chiều đấy.”
Rõ ràng là vì trận mưa hôm qua, Hình Lệ không thể thoát khỏi số phận phải dậy sớm.
Tuy nhiên, so với việc Tạ Âm Lâu ngủ nướng không chịu dậy, rồi tùy tiện mặc một chiếc váy dài, trên vài trùm áo khoác vest của Phó Dung Dự thì Hình Lệ vẫn trung thành với bộ vest xanh công sở gợi cảm, trang điểm đậm, còn đeo khuyên tai lấp lánh.
Bằng cách này, Hình Lệ cảm thấy rằng Tạ Âm Lâu chỉ dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp vậy mà lại không chút bất ngờ có thể bóp chết bản thân cô ta.
Tự hổ thẹn mình không bằng người ta.
“Từ từ lái xe thôi.” Tạ Âm Lâu sợ trời mưa lớn nếu vội đi đường sẽ dễ gặp tai nạn xe, nên sau khi dặn dò tài xế liền nhận lấy sữa đậu nành Phó Dung Dự đưa cho uống một ngụm, vô cùng tự nhiên và vô tình đôi môi mềm mại hôn lên cằm anh một cái, thì thầm: “Trả tiền xe cho anh nè.”
Khóe miệng Phù Dung cong lên rồi nhéo chóp mũi của cô, giọng nói cũng trầm thấp xuống theo cô: “Đã hôn sai chỗ rồi cô Tạ ạ, không hôn trúng môi này.”
Tạ Âm Lâu cầm ly sữa đậu nành nóng, lặng lẽ quay mặt ra ngoài cửa sổ xe, lười quan tâm đến lời anh nói.
Bởi vì tài xế cố tình giảm tốc độ, thời gian 45 phút lái xe đến khu thắng cảnh Đào Khê đã biến thành một giờ, khó khăn lắm mới đến cổng khi thắng cảnh, trong cơn mưa lớn ùn ùn, mơ hồ nhìn thấy phía trước một bóng người đang tránh mưa.
Dáng người rất mảnh mai, chiếc váy dài màu lục sẫm đã hoàn toàn ướt sũng, dính chặt vào phần chân.
Hình Lệ ngồi ở ghế lái phụ, sau khi nhìn rõ đó là ai, liền lên tiếng gọi: “Trình Nguyên Tịch?”
Tạ Âm Lâu theo tiếng động quay đầu sang một bên, khi cửa kính ô tô màu đen hạ xuống, quả nhiên nhìn thấy Trình Nguyên Tịch đang đứng dưới gốc cây, những cánh hoa tàn bị hạt mưa to rơi trúng đều rơi xuống dưới thân cô ta, mái tóc đen dính vào má, đôi môi đã trắng bệch.
Gần như trong khoảnh khắc, ánh mắt của Trình Nguyên Tịch lướt qua khuôn mặt của Tạ Âm Lâu và dừng lại trên người Phó Dung Dự đang ở bên cạnh cô.