Trong phòng ngủ, Tạ Âm Lâu quấn chăn có tìm thế nào cũng không tìm thấy cái váy trắng kia của mình, mu bàn chân trắng như tuyết cong thành độ cong đẹp mắt đạp lên sàn nhà sạch sẽ, đi đến phòng để quần áo của Phó Dung Dự, lấy chiếc áo sơ mi bằng lụa màu xanh mực của anh mặc vào.
Vạt áo rất dài, che đi hết cặp đùi trắng nõn của cô, không lộ ra nhiều lắm.
Dáng vẻ này ở trong biệt thự thì còn được, chứ không thể nào tuỳ tiện đi ra ngoài được.
Tạ Âm Lâu chỉ đành xuống lầu trước, đi từng bước xuống dọc theo cầu thang, tiếng chân rất nhẹ, nhìn một vòng phòng khách rộng lớn trước, thấy Phó Dung Dự đang ngồi trên sofa màu nâu đỏ, văn kiện bên cạnh hơi lộn xộn.
Tầm mắt của cô quét qua tây trang trên người anh, đặc biệt là dừng lại ở phía dưới dây thắt lưng nửa giây, hai lỗ tai dưới mái tóc hơi đỏ lên.
Hiển nhiên là Phó Dung Dự chưa thay quần áo, thấy cô tỉnh dậy, anh rất tự nhiên rót một ly nước ấm đưa qua: “Nhuận cổ họng đi.”
Nhuận cổ họng?
Trong đầu Tạ Âm Lâu nghĩ đến gì đó, lúc nhận lấy ly thì ngón tay hơi cong, nhấp một ngụm nhỏ trước, rồi mới mở miệng hỏi: “Tôi kêu rất lâu sao, biệt thự nhà anh cách âm tốt đúng không?”
Đáy mắt Phó Dung Dự hiện lên ý cười, duỗi tay dài ra dễ dàng ôm cô vào lòng, xung quanh không có ai, mà Phó Âm Lâu vì giữ vững ly thuỷ tinh trong tay cũng không giãy dụa quá nhiều, xoay mặt qua nhìn anh, rồi hỏi: “Sao anh vẫn mặc bộ này thế.”
“Tôi thích mặc.” Lúc Phó Dung Dự nói, hơi nóng phun lên mặt cô, đè thấp giọng nói: “Vốn tưởng rằng cô Tạ rất thích.”
Tạ Âm Lâu hiểu ý của anh, cụp mắt xuống, dùng ngón tay thon thả khều khều dây thắt lưng trên quầy tây của anh, ở nơi không có người ngoài, trước giờ cô đều rất to gan táo bạo, cố tình nói: “Không phải tôi thích, là tổng giám đốc Phó quá nóng vội, đến quần… ưʍ.”
Phó Dung Dự dùng lòng bàn tay che miệng cô lại: “Đừng dụ dỗ tôi nữa.”
Mặc dù Tạ Âm Lâu không nói, nhưng người đàn ông này mặc áo sơ mi thật sự rất gợi cảm, cô như cười như không tránh đi một chút: “Vậy anh trả váy lại cho tôi đi.”
Cô đã lật cả phòng ngủ cũng không tìm thấy đồ mà cô ném ở mép giường lúc trước khi ngủ.
“Tôi bảo Hình Lệ mua đồ mới đến cho em.” Phó Dung Dự không trả váy lại cho cô, lại nhắc nợ một cách nhàn nhã: “Em lấy đi hai cái áo tây trang của tôi, tôi chỉ lấy một cái váy của em.”
“…”
Lời nói của Tạ Âm Lâu bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng, mỉm cười một cách dè dặt: “Gì chứ.”
Cô vô thức từ chối thừa nhận, nghĩ lại thì thấy Phó Dung Dự đã nhìn thấy hình dáng của chiếc áo khoác tây trang mà cô mặc từ lâu rồi, nên dứt khoát từ bỏ việc cứu chữa, bả vai hơi buông lỏng, cả người mềm mại như không xương dựa vào trước ngực người đàn ông.
So với việc mượn mùi hương trên quần áo của anh qua ngày, vẫn là cơ thế có nhiệt độ như thế này hấp dẫn hơn.
Ôm nhau ngồi một lúc, bên ngoài biệt thự truyền đến một tràn tiếng giày cao gót lách cách, là Hình Lệ mang túi đồ đến.
Lúc cô ta bước vào, Tạ Âm Lâu đã đứng dậy khỏi ngực Phó Dung Dự, im lặng ngồi ở sofa đối diện.
Với tầm nhìn của Hình Lệ, cô ta nhìn thấy một người đang hờ hững lật giở tài liệu, một người thì cầm quyển chữ nổi ngồi xem, không quấy rầy nhau, nhưng bầu không khí lại rất hài hoà.
Cô ta đi qua, chào hỏi Tạ Âm Lâu trước: “Cô Tạ cũng đọc hiểu chữ nổi sao?”
Tạ Âm Lâu để quyển chữ nổi lên đầu gối, nói thật: “Không hiểu lắm.”
Cô chỉ là tiện tay cầm lấy, chắc là sách của Phó Dung Hồi.
Hình Lệ đồng cảm sâu sắc mà cảm thán: “Trước kia tôi có ghi danh một lớp học chữ nổi, nhưng học không được nửa tuần thì đã lười đi, quá sâu xa, giống như nghe hát ru vậy…” Nói xong, cô ta đưa túi đồ qua.
“Đều là mua theo số đo của cô Tạ đó. Tổng giám đốc Phó, nhớ thanh toán cho tôi nhé.”
Tạ Âm Lâu nhẹ giọng nói câu cảm ơn, cầm quần áo muốn đi thay, dù là mặc áo sơ mi của Phó Dung Dự rất thoải mái, nhưng như vậy lại quá mức thân mật rồi.
Không đợi cô đứng dậy, Hình Lệ đã mở điện thoại nhiều chuyện: “Tổng giám đốc Phó biết sự tình bên trong không? Trong giới chúng ta đều đã truyền nhau rồi… nói là Vân Thanh Lê đòi ly hôn với Châu Tự Chi ngay trong ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới đó, tin tức này sắp lên đến một triệu rồi, có không ít đàn ông xấu đều đến để nghe ngóng coi khi nào thì vợ của Châu Tự Chi sẽ trở thành vợ trước của anh ta.”
Vân Thanh Lê có xuất thân giàu có, lại là người đẹp hí khúc, trước giờ đều không thiếu người theo đuổi. Trước đó là vì trong lòng cô ấy đã có Châu Tự Chi, nên những người biết điều đều biết khó là lui, nhưng bây giờ tin đồn sắp ly hôn đã truyền ra rồi, mọi người đều đang âm thầm xem kịch kia kìa.
Hành vi mua bán tin tức này của Hình Lệ đã làm đến quen tay rồi, nên cô ta lập tức tìm đến Phó Dung Dự để nghe ngóng.
Nhưng Phó Dung Dự lại không hề có ý định tiết lộ, cô ta nôn nóng muốn biết, nên dời ánh mắt lên người Tạ Âm Lâu: “Cô Tạ, hôm đó cô cũng có mặt đúng không?”
Lúc này Phó Dung Dự mới liếc Hình Lệ một cái, giọng điệu vô cùng lãnh đạm: “Châu Tự Chi sẽ không ly hôn với Vân Thanh Lê.”
Hình Lệ không hề ngạc nhiên, nói: “Tổng giám đốc Châu làm gì cũng tính toán kỹ càng, nếu ngày nào đó anh ta muốn ly hôn… cũng đúng, chẳng cần Vân Thanh Lệ làm loạn cũng đã có thể đá cô ta đi mà không để lại dấu vết, haiz, đáng thương cho trái tim si mê của người đẹp đã đặt nhầm chỗ.”
Tạ Âm Lâu ở bên cạnh nghe thấy, không hiểu lắm những con người trong giới của Phó Dung Dự, nên cũng không đáp lời.
Hình Lệ nhìn cô, đôi mắt hồ ly híp lại: “Cô Tạ có muốn biết về Châu Tự Chi không, tôi có thể giảm giá năm mươi phần trăm tin tức về anh ta.”
Bây giờ Tạ Âm Lâu làm không thành mối làm ăn của Châu Tự Chi, đã vậy còn phải bồi thường một khoản tiền, số dư trong thẻ ngân hàng của cô đã hết rồi, chưa chắc đã có tiền mua nổi tin tức, khoé môi cô hơi cong, nói: “Tôi không có tiền.”
“Cô họ Tạ, sao có thể không có tiền được?”
Hình Lệ không tin.
Tạ Âm Lâu nhàn nhã nói: “Tôi có quyền thừa kế gia tộc, trước đó bố tôi đã tuyên bố về hưu rồi.”
Hình Lệ không kiếm được tiền từ chỗ cô, nhưng thấy Tạ Âm Lâu thay quần áo muốn về nhà cũ họ Tạ một chuyến, nên xung phong nhận việc, nói: “Cô Tạ, tôi lái xe đưa cô đi nhé, nghe nói nhà cũ họ Tạ là một căn nhà cổ, đến giường trong phòng cũng là giường gỗ lim vàng cực đắt trên thị trường, tôi có thể vào tham quan một lúc không.”
Tin đồn này có hơi phóng đại, Tạ Âm Lâu mỉm cười bác bỏ: “Thiết bị trong nhà cũ họ Tạ đúng là được làm từ một số vật cũ, nhưng cũng không có giá trị đến mức đó.”
Hình Lệ muốn tham quan, Tạ Âm Lâu cũng ngầm cho phép cô ta đi theo, hai người bàn bạc xong rồi ra khỏi cửa.
Hình Lệ đạp giày cao gót dừng lại, cười lấy lòng với Phó Dung Dự vẫn im lặng không nói gì từ đầu đến cuối, nói: “Tổng giám đốc Phó, đưa cô Tạ về nhà thì phải có thể diện chứ, xe của anh tôi mượn dùng nhé.”
Mí mắt Phó Dung Dự cũng không nâng lên, ném chìa khoá xe qua cho Hình Lệ, cũng ngầm cho phép.
“Xe và người, trước bảy giờ tôi phải nhìn thấy.”
Xe chuyên dụng của Phó Dung Dự dừng trong bãi xe của biệt thự, bình thường Hình Lệ đã ngứa tay muốn lái từ rất lâu rồi, lần này mượn hào quang của Tạ Âm Lâu, đúng lúc có thể thỏa nguyện, đường đến nhà họ Tạ chỉ mười mấy phút, sau đó cô ta có thể chạy nửa vòng quanh thành phố Tứ.
Trên xe, cô ta từ từ kéo cửa sổ xe lên, gió bỗng chốc ngừng thổi, trong lúc yên tĩnh, bỗng nhiên không kịp phòng bị mà nghe thấy Tạ Âm Lâu hỏi: “Cô làm việc ở Phó Thị mấy năm rồi?”
Hình Lệ giảm tốc độ, hơi nghiêng đầu nói: “Năm nhất đại học tôi đã vừa làm vừa học, được tuyển vào Tập đoàn Phó Thị làm trợ lý lễ tân.”
“Vậy cũng được vài năm rồi.” Tạ Âm Lâu còn tưởng quan hệ của Hình Lệ và hai anh em nhà họ Phó gần gũi là vì quen biết nhau từ nhỏ, thì ra là cô đã nghĩ sai rồi, sau đó lại hỏi: “Phó Dung Dự và em trai anh ấy vẫn luôn sống dựa vào nhau sao?”
“Nói một cách khách quan thì là vậy.”
Hình Lệ nói chuyện khó có khi nghiêm túc, giọng nói cũng trầm theo: “Lúc trước có một ông cố nội bệnh tật yếu ớt, đàn ông trong nhà anh ấy đều như bị thần ôn dịch quấn lấy vậy, người già người trẻ dường như đều phải có người bị di truyền bệnh.”
Trước kia là ông cố nội, sau này không chống đỡ được đã qua đời, sau đó lại đến lượt Phó Dung Hồi bị bệnh.
Rất lâu sau Tạ Âm Lâu mới tiêu hoá được tin tức này, ngón tay thon dài trắng trẻo sờ vào vòng ngọc hơi lạnh, môi khẽ mở: “Vậy còn bố bọn họ thì sao?”
Đáy mắt Hình Lệ lạnh đi, nói: “Bệnh chết rồi.”
Tạ Âm Lâu không hỏi tiếp nữa, cảnh phố bên ngoài cửa sổ xe dần quen thuộc, đến nhà họ Tạ rồi.
Dù sao đây cũng là xe chuyên dụng của Phó Dung Dự, chắc chắn cũng không ít khi xuất hiện ở các câu lạc bộ gặp mặt, cô dặn Hình Lệ dừng xe ở bên ngoài, sau đó hai người sóng vai nhau đi vào trong sân biệt thự.
Trên đường đi, Hình Lệ hận không thể lấy điện thoại ra chụp lách tách, lúc đi ngang qua sân ngoài trời rộng lớn, cô ta chỉ vào cây bonsai nằm trong một góc, hỏi: “Đây có phải là loài cây hiếm có mà người giàu có các cô thích trồng nhất không.”
Tạ Âm Lâu thuận theo nhìn qua, nhớ lại, nói: “Đây là cây do chú hai tôi lúc còn trẻ đi leo núi đào về.”
Hình Lệ bỏ điện thoại xuống: “Đã nói mà, hình dáng đặc biệt như vậy.”
Tạ Âm Lâu đưa cô ta tham quan một lúc, sau đó đi thẳng lên phòng sách ở trên tầng của bố cô.
Mà Hình Lệ cũng rất biết điều, không đi lên theo, tiếp tục ngắm cái cây ở trong sân ngoài trời.
Tạ Âm Lưu nhớ những món đồ lúc nhỏ của cô, đặc biệt là ảnh chụp, mẹ cô đều sắp xếp gọn gàng trong ngăn kéo trên giá sách của bố. Cô đi vào, cửa sổ dày nặng được đóng chặt lại, đầu tiên cô mở đèn trên bàn sách lên, dưới ánh sáng mờ rọi xuống, bàn tay trắng nõn chạm vào một khung ảnh gỗ tinh xảo.
Tạ Âm Lâu cầm lên, trong ảnh là cô và mẹ, phông nền phía sau là bên cạnh giếng sau ở nhà tổ, mùa hè dưới bóng cây, mẹ cô xinh đẹp trẻ tuổi mặc bộ sườn xám Đại Thanh bế cô ngồi trên ghế quý phi.
Lúc đó, cô còn rất nhỏ, lúc cười lên gương mặt có hơi mũm mĩm, dưới ánh nắng mặt trời, nốt ruồi son của cô không quá rõ ràng, làn da thì ngược lại trắng nõn như trái vải đã lột vỏ.
Ở dưới góc bên phải có ghi thời gian chụp ảnh, là lúc cô bảy tuổi.
Tạ Âm Lâu nhìn một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ, giả vở như chưa từng bị đυ.ng đến.
Cô xoay người, quen đường quen lối tìm được album ảnh dày cộm từ trong một ngăn kéo nào đó ở một bên giá sách trên tường, ảnh từ nhỏ đến lớn của anh chị em nhà họ Tạ đều nằm trong này, được cất giữ một cách cẩn thận.
Tạ Âm Lâu chỉ âm thầm lấy đi những cuốn có dấu hoa tường vi, có hơi nặng, nên cô ôm trong ngực.
Mười phút sau.
Tạ Âm Lâu xuống lầu trở lại phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Hình Lệ đang ngồi trên sofa với dáng vẻ vô cùng đoan trang, nhưng biết làm sao khi chiếc váy eo cao màu đen này của cô ta lại lộ rõ ngực to eo thon, có điều chỉnh tư thế ngồi thế nào cũng vô ích.
Tạ Âm Lâu thấy kỳ lạ, hỏi: “Thư ký Hình, cô sao vậy?”
Hình Lệ thẳng lưng một lúc lâu, vẻ mặt mất tự nhiên: “Mười phút trước, có một người đàn ông trẻ tuổi rất giống bố cô đi ngang qua mặt tôi, không biết là em trai nào của cô.”
Hình Lệ bị đối phương hờ hững liếc mắt một cái, đã lập tức thay đổi tư thế lười nhác, ngồi ngay ngắn lại giống như bị phạt đứng.
Tạ Âm Lâu nghĩ nghĩ, nói: “Tạ Thầm Ngạn?”
Hình Lệ: “Thì ra anh ta tên như vậy à, lúc nãy anh ta chủ động bắt chuyện với tôi, tôi cũng ngại hỏi.”
“Nó chủ động bắt chuyện?”
“Đúng vậy… Anh ta hỏi tôi là ai, chỉ thiếu điều bảo quản gia đuổi tôi ra ngoài thôi.” Hình Lệ nhớ lại cảnh tượng đáng sợ lúc nãy, kéo dài âm điệu, lười biếng nói: “Tôi nói cô đang ở trong phòng sách… còn tôi cùng cô về lấy đồ, em cô mới để tôi ngồi ở đây đó.”
Tạ Âm Lâu đi qua, thuận tiện chia một vài album ảnh cho Hình Lệ, nói: “Lần này cô không may, nếu gặp được cậu em trai khác của tôi, nó sẽ nhiệt tình lấy một chai rượu mà bố tôi cất giữ trong hầm rượu ra mời cô uống, còn thằng này không dễ chọc vào, chúng ta vẫn là mau đi thôi.”
Không đợi Tạ Thầm Ngạn xuống lầu, Tạ Âm Lâu đã kéo Hình Lệ rời khỏi nhà cũ họ Tạ.
Lúc cô lên xe, nghiêng gương mặt cực đẹp nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ đến gì mà có hơi thất thần. Hình Lệ ở bên cạnh thắt dây an toàn xong, sau đó hỏi: “Cô còn gì quên không đem theo sao?”
Tạ Âm Lâu nhìn vị trí mà xe đang dừng, rồi lại nhìn cửa lớn nhà họ Tạ, nói: “Tạ Thầm Ngạn trở về… có phải sẽ đi qua chỗ này không.”
“Chỉ cần em cô không phải là ngồi máy bay riêng về, thì đây là con đường bắt buộc phải đi qua.” Hình Lệ nói rồi khởi động xe. Lần này cô ta thấy thời gian không còn sớm nữa, không dám lái xe rêu rao dạo nửa phòng thành phố nữa, ngoan ngoãn lái trở về biệt thự.
Tạ Âm Lâu không hỏi nữa, ngồi trên xe cũng không lật xem ảnh chụp lúc nhỏ.
Đợi đến khi trở về biệt thự, bên trong rất náo nhiệt, còn có mấy nhân vật giỏi giang trong bộ phận thư ký của Phó Dung Dự đến, mọi người gần như đều biết cô, nhưng không ai dám nói, đến ánh mắt lén lút cũng là ngày ngày liếc qua.
Tạ Âm Lâu lịch sự chào hỏi mọi người, lấy lại album ảnh trong tay Hình Lệ, xoay người đi lên lầu trước.
So với ở dưới, trong phòng ngủ hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Màn đêm ngoài cửa sổ dần buông xuống, sương trắng lặng lẽ rơi lên bục cửa sổ thuỷ tinh trong suốt, đèn được bật lên, Tạ Âm Lâu ngồi xếp bằng trên đất, bên cạnh là ba cuốn album ảnh hoa tường vi dày cộm, cô cầm một quyển lên trước.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động rất khẽ, sau đó, Phó Dung Dự bưng ly sữa tiến vào.
Anh không ở dưới lầu bàn chuyện cùng đám thư ký, mà lên tìm cô, tầm mắt tối tăm nhìn album ảnh ở dưới đất, ngón tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu đang định mở ra…
Thấy anh bước vào, đôi mắt đen láy ngậm nước của cô khẽ nâng lên, ngẩn người nhìn chằm chằm anh.
Phó Dung Dự cất bước đi đến trước mặt cô, lúc đưa ly sữa qua, hai ngón tay thon dài vô cùng tự nhiên đè lại album sắp mở ra, giọng điệu ung dung thản nhiên: “Tối nay tôi nấu cá, xuống lầu ăn chút nhé?”
Bìa cứng ở một góc album trượt xuống dọc theo ngón tay trắng mịn của cô, mang theo chút trọng lượng.
Tạ Âm Lâu xoay đầu nhìn anh, nói một câu: “Không vội.”
Cô muốn tiếp tục mở album ra, Phó Dung Dự lại dùng hai ngón tay đè xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm đường quai hàm xinh đẹp của cô, từng chữ bật ra khỏi đôi môi mỏng: “Âm Lâu, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với em.”
“Hả?”