Kéo theo một chiếc vali màu đen cực lớn đi ra khỏi biệt thự này, Tạ Âm Lâu vừa định lấy di động gọi xe về nhà họ Tạ thì bắt gặp ngay Tạ Thầm Ngạn. Cậu ấy mặc trang phục trịnh trọng, ngồi ngay ngắn trong xe, hạ cửa kính xe màu mực xuống, dùng ánh mắt yên lặng quan sát thân thể này của cô.
“Sao chị lại ở đây?”
“… Sao em lại ở đây?”
Cả hai đều đặt câu hỏi cho nhau, giọng nói vang lên cùng một lúc.
Tạ Âm Lâu chậm mất nửa nhịp để nhớ ra rằng Tạ Thầm Ngạn có bất động sản ở khu căn hộ biệt thự này, đoán chừng là đến xem nên có thể xuất hiện hợp tình hợp lý, mà còn cô, rành rành kéo một chiếc vali lại có chút kỳ quặc.
Trong khi đang ngây người, Tạ Thầm Ngạn đã dặn dò thư ký xuống xe, mang theo cô và chiếc vali này cùng nhau lên xe.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Tạ Âm Lâu vén sợi tóc đen nhánh ra sau tai, để lộ sườn mặt, cười với Tạ Thầm Ngạn: “Chị đến đây là để tìm khách hàng.”
Đôi mắt đen của Tạ Thầm Ngạn nhìn kỹ biểu cảm của cô, còn Tạ Âm Lâu đã làm ổ trên ghế ngồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi nói: “Phong cảnh của khu biệt thự này rất đẹp, bố chọn chỗ này làm nhà cưới cho con trai cả của mình, nếu Tạ Thầm Thời biết, liệu có quậy lên bờ xuống ruộng không ha.”
“Chuyển đề tài làm gì, em cũng có hỏi chị là khách hàng nào đâu.”
“Em trai! Chị cũng không có ý định nói cho em biết đó là khách hàng nào đâu nha.”
Tạ Âm Lâu kéo dài âm cuối, lúc này mới quay đầu lại, nhưng là tránh đi ánh mắt của Tạ Thầm Ngạn, lông mi rất dài rủ xuống, cô mỉm cười rồi lại nói: “Việc riêng tư của khách hàng đều phải giữ bí mật, chị rất có đạo đức nghề nghiệp.”
“Cho nên, vali đó của chị đều là quần áo đưa cho khách hàng à?”
“Ừm, em có hứng thú không?” Tạ Âm Lâu chỉ về phía vali siêu to khổng lồ đang nằm yên, dịu dàng mềm mại nói: “Đều là sườn xám cả, có thể chọn mấy cái tặng cho con gái…”
Trong xe không có ai nói chuyện, thư ký nín thở lặng lẽ đánh giá Tiểu Quan Âm nhà họ Tạ trong truyền thuyết.
Ấy là ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, ngay cả khi đó chỉ là một chiếc váy dài đơn giản thì cũng không thể che giấu được dáng vẻ sắc nước hương trời.
Nếu nhìn kỹ mặt mày của Tạ Âm Lâu và Tạ Thầm Ngạn thì vẫn có chút giống nhau, chỉ là được nốt ruồi lệ son nơi đuôi mắt điểm trên làn da trắng, làm nổi bật một vẻ tươi sáng nên thoạt nhìn cũng không quá giống nhau.
Tạ Thầm Ngạn cho dù thân là anh chị em ruột thịt thì cũng không có lý lẽ để đi lục vali của cô, bỗng nhiên mấp máy khóe miệng thấp giọng lên tiếng: “Có vài người, chỉ riêng tên thôi là đã có thể khiến chị liên lụy vào, đến mức cực kỳ sâu.”
Tạ Âm Lâu không hiểu những lời này của cậu ấy, không có đầu cũng chẳng có đuôi, là có ý gì đây.
Tầm mắt của Tạ Thầm Ngạn đã rời khỏi chiếc vali màu đen, giọng điệu trở nên cực kỳ thờ ơ: “Chương trình tuyên truyền thừa kế di sản văn hóa phi vật thể của chị còn thiếu nhà đầu tư à?”
Tạ Âm Lâu còn đang suy nghĩ lời của cậu ấy, kéo tư tưởng đang không tập trung về lại: “Chắc là không thiếu đâu.”
Tạ Thầm Ngạn ở ngay trên xe sắp xếp thư ký liên hệ với ban lãnh đạo của chương trình này, lấy danh nghĩa cá nhân cậu ấy để đầu tư, rất nhanh, bên đài cũng gọi điện thoại đến cảm ơn.
Ngắn ngủi mười phút đã trực tiếp hoàn thành khoản đầu tư hơn trăm triệu này.
Tạ Âm Lâu không lên tiếng trong cả quá trình, lười biếng ngồi bên cạnh nghịch vòng ngọc, mái tóc buông xuống che đôi gò má một chút.
Sau khi xử lý xong, Tạ Thầm Ngạn mới nghiêng đầu nhìn về phía cô, bình tĩnh nói: “Em cùng ban lãnh đạo bên đài tổ chức một bữa, chị đi cùng với em.”
......
Tạ Âm Lâu không từ chối được, chiếc vali kia bị bỏ lại trong xe, còn cô thì lại bị Tạ Thần Ngạn cưỡng chế đưa đến câu lạc bộ.
Bước vào phòng riêng trên lầu hai được trang trí theo phong cách cổ xưa, có một bức bình phong làm từ gỗ hoa lê nghênh đón, có mấy người đang ngồi ở phía sau bàn tròn, các nhân vật có mặt đều là lãnh đạo cấp cao của nhà đài, trong đó tổng đạo diễn Trần Nho Đông cũng đang ở đây.
Trần Nho Đông trước khi đến đây đã biết bữa tiệc rượu này là do ông chủ nhỏ tương lai của nhà họ Tạ chủ trì, chỉ cần dựa vào họ Tạ này cũng có thể làm cho vị trẻ tuổi đây được xem như là khách quý ở nơi đang tụ tập các ông chủ lớn như thế này.
Khi nhìn thấy bên cạnh một vị công tử nổi tiếng như vậy có một Tạ Âm Lâu không bối cảnh không thân phận.
Trần Nho Đông đứng bật dậy, ánh mắt khϊếp sợ: “Cô Tạ?”
Tạ Âm Lâu mỉm cười gật đầu: “Đạo diễn Trần.”
Phản ứng đầu tiên của Trần Nho Đông là người làm chỗ dựa vững chắc cho Tạ Âm Lâu là Phó Dung Dự, sao giờ lại biến thành vị này của nhà họ Tạ?
Chẳng đợi mạch suy nghĩ của ông ta hoạt động trở lại đã nghe thấy Tạ Thầm Ngạn mời Tạ Âm Lâu ngồi lên vị trí chủ trì, giới thiệu với các lãnh đạo ở đây: “Người này là chị gái nhà tôi, kính mong các vị quan tâm nhiều hơn.”
Chị gái?
Trần Nho Đông đọc to rõ ràng hai chữ này, trong đầu bỗng nhiên đã nghĩ thông suốt hết thảy.
Bình thường Tạ Âm Lâu trông giống như thiếu đi chút cảm xúc con người, khi ghi hình chương trình cũng không cướp ống kính, ngoại trừ việc nghiêm túc tuyên truyền di sản văn hóa phi vật thể là thêu thùa ra, dáng vẻ này cũng không giống như bày mưu tính kế muốn nổi tiếng.
Cố tình chính là con người này, khí chất không nhiễm bụi trần này của cô lại là điều khán giả thích xem.
Khi vừa mới bắt đầu Trần Nho Đông còn nghi ngờ, liệu có phải Tạ Âm Lâu là người muốn cố ý tỏ ra bí ẩn hay không, nhưng bây giờ xem ra, cô thật sự khiêm tốn, không hề lấy gia thế hiển hách ra để dùng làm phương tiện giúp mình nổi bật hơn.
Bằng không thân phận này mà lộ ra ngoài, dù lấy ai so sánh với cô thì tuyệt đối cũng chỉ xứng đáng đứng trong góc.
Tâm trạng Trần Nho Đông vào lúc này vô cùng phức tạp, biết vậy trước đây không nên xem Tạ Âm Lâu như một người bình thường, còn hiểu lầm cô có phải là người mới được Phó Dung Dự chiều chuộng không. Ông ta mượn bữa tiệc rượu chủ động đến mời một chén: “Cô Tạ, trước đó là do tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, nếu có chỗ nào làm mất lòng thì xin cô hãy thông cảm.”
Tạ Âm Lâu biết khi tới nơi này sẽ có tình cảnh như vậy.
Tạ Thầm Ngạn vạch trần thân phận thật sự của cô, những lão hồ ly trong đài này đều rất thông minh, chỉ sợ sau này tất cả đều sẽ trở thành kẻ mách lẻo bên tai của cậu ấy, cho dù là như vậy thì cô cũng chỉ có thể mỉm cười chấp nhận.
Đối với việc Trần Nho Đông chủ động chịu tội, Tạ Âm Lâu cũng không tự cao tự đại, thái độ vẫn như lúc trước: “Đạo diễn Trần nói quá lời rồi.”
Trần Nho Đông thấy Tạ Âm Lâu không mách lẻo chuyện chương trình dùng cô làm vật hy sinh lúc trước thì yên tâm hơn một chút, cũng bình thường tán gẫu: “Tôi thật là không ngờ xuất thân của cô lại tốt như vậy, thế mà lại là con gái của Ảnh hậu Khương Nại.”
Ông ta vừa nói ra lời này, lãnh đạo trung niên họ Hà bên cạnh cười tiếp lời: “Tôi nhìn từ góc nghiêng thì thấy cô Tạ và Khương Nại rất giống nhau, Tiểu Trần à, mắt nhìn người của ông không ổn rồi, cái này mà cũng không phát hiện ra?”
Trần Nho Đông cười khổ: “Nhìn từ trong ống kính nên không nhận ra.”
“Chương trình anh làm tôi cũng đã xem qua. Cô Tạ hình như không được ưu ái cho lên ống kính nhiều nhỉ?” Một nữ lãnh đạo khác mặc váy đặt ly rượu xuống, cân nhắc nói: “Con gái tôi học trung học mỗi ngày đều theo dõi cập nhật của chương trình này, nó là fan trung thành của cô Tạ, mà bây giờ trực tiếp nhìn thấy người thật, Trần Nho Đông à, ông nên đổi thợ quay phim đi là vừa, những cảnh quay đó căn bản là không thể chứa nổi vẻ đẹp của cô Tạ.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Âm Lâu được người khác nịnh nọt khi không xuất hiện trước ống kính, quả thực là có một chút như thế, dù cô không lên hình vẫn có thể đè bẹp top 10 sao nữ dựa vào marketing sắc đẹp trong ngành giải trí mà không có chút hồi hộp nào.
Bản thân cô không định ra mắt làm minh tinh nên cũng không thèm để ý những thứ này, nâng ly mỉm cười.
Bầu không khí của bữa tiệc rượu này vô cùng hài hòa, mọi người trò chuyện một chút về chuyện trong giới giải trí, lại chuyển sang chương trình đầu tư.
Tạ Thầm Ngạn rõ ràng là người bỏ tiền ra để bắt người tạo dựng quan hệ, người đang ở đây đều sẽ cho cậu ấy chút mặt mũi.
Tạ Âm Lâu muốn giả chết là chuyện không thể, trong khoảng thời gian ngắn đã lần lượt làm quen hết với lãnh đạo bên nhà đài, cái tên này của cô, khuôn mặt này của cô đương nhiên cũng sẽ tồn tại cảm giác sóng gió.
Trong lúc rảnh rỗi, quay đầu nhìn Tạ Thầm Ngạn đã công bố thân phận của cô cho cả thế giới biết, khóe môi mỉm cười: “Cảm ơn em trai đã giúp cho chị nổi tiếng.”
Tạ Thầm Ngạn nâng ly rượu bằng ngón tay thon dài, cụng ly cùng cô: “Chuyện nên làm.”
Hẳn là chuyện nên làm, Tạ Âm Lâu chỉ có thể cười: “Chị hơi nhớ em gái rồi.”
Vẫn là Tạ Thầm Thời nóng nảy dở hơi kia dễ lừa gạt hơn một tẹo, ngược lại Tạ Thầm Ngạn lòng dạ rất sâu, không phải chỉ bắt gặp cô kéo vali xuất hiện ở khu biệt thự xa lạ thôi sao, thế mà đã nghi thần nghi quỷ rồi.
Tạ Âm Lâu nghĩ lại, may mà Tạ Thầm Ngạn chỉ mời lãnh đạo nhà đài đến để lột bỏ danh tính của cô chứ không phải mở tung vali hành lý trên xe, bằng không nhìn thấy âu phục và gối đầu của đàn ông trong vali, e là sẽ cho rằng liệu cô có chứng yêu đồ vật hay không.
Bàn tay trắng nõn nâng ly rượu, may mắn qua cơn hoạn nạn mà buồn bực uống một ngụm, hên thật đấy!