Người Đẹp Cổ Điển Của Ông Trùm Tư Bản

Chương 20

Trở về thành phố Tứ, sắc trời dần chuyển màu tối đen, bóng tối tĩnh lặng bao phủ lấy cả thành phố hoa lệ.

Tạ Âm Lâu mặc quần lụa xanh lá ngồi ở ghế đầu trong một góc khu chờ chuyến bay, cô không đeo khẩu trang, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai, khiến khuôn mặt xinh xắn như càng nhỏ hơn. Bên cạnh cô có để một chiếc rương gỗ hoa lê xách tay, bên trong đựng một bộ sườn xám được làm từ thứ lụa độc nhất trong cửa hàng bán sườn xám.

Phó Dung Dự đi gửi hành lý hơi mất thời gian, xong xuôi đâu đấy anh còn đi mua một túi đồ ăn vặt cho Tạ Âm Lâu.

Trong sảnh lớn không có quá nhiều người, có mấy cô gái trẻ qua đường cứ dán mắt nhìn hai người họ, Tạ Âm Lâu trang điểm kiểu cổ điển quý phái, bên cạnh còn có Phó Dung Dự một thân cao ráo sạch sẽ phóng khoáng, hai người đứng cùng nhau cứ như bước ra từ truyện tranh thời xưa vậy.

Hình Lệ nhận được điện thoại, cô ta liếc mắt nhìn màn hình hiển thị rồi gõ lạch cạch vào điện thoại một lúc.

Kết quả lại bị Phó Dung Dự hờ hững nhìn thấy, ngón tay cô ta lập tức run rẩy, giả bộ như không biết gì cất điện thoại đi, sau đó mới chạy tới, tiếng giày cao gót của cô ta nện xuống sàn đá phát ra âm thanh chói tai, cô ta nói: ""Tổng giám đốc Phó, xe đã được chuẩn bị xong..."

Dứt lời, cô ta bèn quay sang nhìn Tạ Âm Lâu bằng đôi mắt hồ ly xảo quyệt, vừa cười vừa nói: ""Xin chào cô Tạ."

Tạ Âm Lâu hơi gật đầu, cũng tính là chào hỏi cô ta.

Hình Lệ rất nhiệt tình với cô, lúc ra sân bay, cô ta còn chủ động muốn xách cái rương gỗ hoa lê giúp Tạ Âm Lâu, có điều cô luôn rất quý trọng chiếc rương bảo bối này, không nỡ rời tay, dù gì nó cũng không nặng, thế là cô bèn khéo léo từ chối lòng tốt của Hình Lệ, thấy vậy cô ta vẫn tỏ ra vui vẻ nịnh nọt: ""Chỗ này hơi tắc đường, cô Tạ có bị say xe không?"

Lên xe rồi, Tạ Âm Lâu mới cong môi mỉm cười rồi nói: ""Tôi vẫn ổn."

Cô ngồi ghế sau, Phó Dung Dự thong thả đưa hành lý cho tài xế rồi cũng ngồi lên xe.

Rõ ràng hai người này ngoài mặt thì tỏ ra như đang vạch rõ giới hạn với nhau, nhưng thỉnh thoảng anh và cô vẫn vô tình chạm mắt nhau, vẻ say sưa mà đối phương thể hiện qua ánh mắt không thể lừa được người khác.

Hình Lệ rất biết điều ngồi ở ghế lái phụ, một lát sau cô ta nhìn qua gương chiếu hậu đã thấy Tạ Âm Lâu đang cúi đầu ăn đồ ăn vặt, người đẹp có khác, ngay cả lúc ăn cũng toát lên vẻ diễm lệ, thấy cô cắn một miếng sô-cô-la, là vị rượu Lãng Mỗ, sau đó cô lại theo thói quan bóc một thanh đưa cho Phó Dung Dự.

Đây cũng là một trong những thói quen được hình thành từ những ngày sống cùng anh ở thành phố Lịch. Chỉ cần có đồ ăn ngon thì cô sẽ chia cho anh nếm thử.

Hình Lệ trông thấy Phó Dung Dự nhận lấy thanh sô-cô-la rồi tỉnh bơ ăn, đang định lên tiếng nhắc nhở anh có tiền sử dị ứng với cồn thì cuối cùng vẫn là chậm hơn một chút: ""Cái đó, cô Tạ đừng..."

""Hả?"" Tạ Âm Lâu theo tiếng gọi nhìn tới, đôi mắt cô sáng trong và an tĩnh.

Hình Lệ thấy vẻ mặt Phó Dung Dự vẫn rất bình thản, anh ăn xong rồi cũng không nói tiếng nào, thế là cô ta chỉ đành kiếm một cái cớ cho xong chuyện: ""Hahaha, đột nhiên tôi nhớ ra là có rất nhiều đồng nghiệp ở công ty đang theo dõi chương trình ""Phi Di Truyền"" mà cô Tạ đang ghi hình... Mọi người đều là fan hâm mộ của cô đó."

Hiện giờ danh tiếng trên mạng xã hội của Tạ Âm Lâu đã quay trở lại rồi, còn bạo hơn cả Mạnh Thi Nhị nhà bên, dường như cô đã làm được một việc chính là dựa vào nhan sắc của mình thu về một lượng fan đông đảo cuồng nhiệt nhưng vẫn có thể ổn định trạng thái không tranh không giành.

Mà khán giả trên mạng sau khi xem xong chương trình lại rảnh rỗi đi lục lọi lại mấy video hồi xưa lúc Tạ Âm Lâu bắt đầu sự nghiệp khiêu vũ để tiến vào giới giải trí.

Người sáng suốt đều phát hiện ra ngay từ lúc bắt đầu Tạ Âm Lâu đã không có ý định ra mắt, cô cũng không nhận bất kỳ người đại diện nào, ngoại trừ một vài tiết mục đặc biệt trên thời sự ra thì còn lại không giống như dựa vào lưu lượng để nổi tiếng, ngay cả weibo cô còn chẳng mấy chăm chút.

Thế giới này luôn đầy rẫy sự sa đọa và cám dỗ được bao bọc bởi lớp vỏ hào nhoáng, và nơi nào cũng ngập tràn cặn kẽ bụi bẩn.

Mà làm gì có người nào không thích vẻ đẹp cổ điển sang trọng như của Tạ Âm Lâu chứ?

Và thế là có rất nhiều người qua đường trở thành fan hâm mộ của Tạ Âm Lâu, bọn họ thích cái phong thái không nhuốm bụi trần, lạnh lùng trong trẻo đó của cô.

Hình Lệ móc ra một cuốn sổ nhỏ và một chiếc bút bi, sau đó chắp hai tay làm động tác cầu xin Bồ Tát với Tạ Âm Lâu: ""Cô Tạ, có thể cho tôi xin chữ ký không?"

Tạ Âm Lâu không hề nghi ngờ tinh thần hâm mộ của Hình Lệ.

Cô ký xong bèn đem cuốn sổ trả lại Hình Lệ, lúc này ngoài đường, giao thông đang ùn tắc nghiêm trọng, chiếc xe cứ nhích lên từng chút một, trong xe không một ai nói chuyện, Hình Lệ hơi thừ người nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy Tạ Âm Lâu đang tiếp tục bóc một hộp sô-cô-la hình trái tim ra, rồi lại tự tay đút từng miếng một cho Phó Dung Dự.

Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dự không hề để lộ vẻ háo hức khác thường nào, trông cái tư thế này của anh, có khi bị đút thuốc độc vào miệng cũng nuốt xuống mất.

Anh không nhắc nhở Tạ Âm Lâu, ở chỗ không ai nhìn thấy, ngón tay thon dài lành lạnh của anh nắm lấy đầu ngón tay cô, mang theo hơi ấm của người đàn ông, dường như có cảm giác kiềm lòng không đặng khi chạm vào da thịt trắng nõn của cô.

Tạ Âm Lâu liếc anh một cái rồi lại nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa xe.

Khó khăn lắm mới tới dưới sảnh chung cư, Hình Lệ mệt mỏi xuống xe, chân cô ta mỏi nhừ cả rồi, có cảm giác quãng đường vừa rồi cứ như cực hình vậy, Tạ Âm Lâu thu lại mấy mẩu giấy gói sô-cô-la rồi mang theo xuống xe.

""Khụ."

Hình Lệ định nhắc Phó Dung Dự uống thuốc, còn chưa kịp nói thì đã thấy Tạ Âm Lâu lo trước mình một bước rồi.

Cô ta thầm hậm hực trong lòng nhưng vẫn trưng ra nụ cười tươi rói mang tính thương hiệu: ""Chúc tổng giám đốc Phó và cô Tạ buổi tối vui vẻ!"

Thư ký và tài xế rất thức thời để hai người họ có không gian riêng tư, lúc Phó Dung Dự xách hành lý còn không quên ôm eo Tạ Âm Lâu, sau đó đưa cô vào thang máy đi lên tầng trên.

Không còn người ngoài ở đây, lúc này Tạ Âm Lâu mới ngước mắt lên ngắm nhìn những đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dự, rồi cô mở miệng khẽ nói: ""Cô thư ký kia của anh đã nhìn anh rất lâu suốt cả chặng đường..."

Phó Dung Dự khựng người mấy giây, lập tức hiểu ra dư vị ghen tuông trong lời Tạ Âm Lâu vừa nói, khóe miệng anh cong lên một đường tuyệt đẹp: ""Vậy sao?"

""Đúng vậy, xuống xe cũng cố tìm cơ hội để nói chuyện với anh nữa mà."" Tính cách của Tạ Âm Lâu chính là như vậy, cái gì đã là của cô thì cho dù là ai cũng không được phép động đến.

Cho dù cô không ghét Hình Lệ nhưng vẫn muốn một mình độc chiếm Phó Dung Dự, thế là suốt đường đi tới đây cô mới đút cho anh ăn tỉnh rụi như thế.

Tạ Âm Lâu cứ thích giả vờ hết lần này tới lần khác, còn không quên thân thiện nhắc nhớ anh: ""Chắc cô ấy có chuyện muốn nói với anh đó, còn không mau gọi điện hỏi xem?"

Trong lòng Phó Dung Dự biết rõ ánh mắt trộm nhìn mình của Hình Lệ đã bị ai đó hiểu lầm nhưng anh lại cảm thấy hứng thú với bộ dạng bá đạo của Tạ Âm Lâu lúc này, cơ thịt dưới lớp áo sơ mi bắt đầu bị dị ứng, cảm giác đau nhói dần lan ra khắp người nhưng anh vẫn mỉm cười không giải thích, cánh tay dần ôm chặt cô vào người mình.

Thôi thì anh sẽ cố chống đỡ bằng khát vọng của cơ thể đối với Tạ Âm Lâu vậy.

Căn chung cư bên thành phố Tứ này quả thật được bày trí không khác gì so với chung cư cũ của Tạ Âm Lâu, bố cục cũng giống y hệt, vừa mở cửa đi vào, cô có cảm giác như mình vẫn đang ở trong thành phố Lịch.

Tạ Âm Lâu đặt cái rương gỗ hoa lê xuống, thấy đồ đạc đã được chuẩn bị đầy đủ cả, cô mới lấy váy ngủ từ trong vali ra để đi tắm.

Cô không hơi đâu mà quan tâm đến chuyện Phó Dung Dự có gọi điện cho cô thư ký kia hay không nữa, lúc vào phòng tắm, cô tiện tay đặt chiếc vòng ngọc vừa mới tháo ra lên tủ kính.

Hơn chín giờ tối.

Phó Dung Dự đang họp online trong phòng đọc sách, cuộc họp diễn ra trong một tiếng rưỡi không được nghỉ ngơi chút nào, Tạ Âm Lâu rất phối hợp với anh tuyệt đối không làm phiền, cô ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi, dưới ánh đèn ấm áp, cô cuộn tròn người trong chăn, mở điện thoại lên nghịch.

Trên màn hình, cô nhận được hai mẩu tin.

Một là tin nhắn do Dư Oanh gửi đến để nhắc nhở cô về thời gian ghi hình đợt hai cho chương trình.

Hai là tin nhắn trả lời của thư ký Châu Tự Chi: ""Cô Tạ, tổng giám đốc Châu đã xem qua hai mẫu hoa mới trên sườn xám mà cô thiết kế, anh ấy quyết định lấy hoa đinh hương."

Tạ Âm Lâu lập tức ngồi thẳng người dậy, tay gõ một đoạn tin nhắn gửi lại: ""Chắc chắn là hoa đinh hương hả? Lúc sửa bản thảo, tôi đã mang tới cho bà chủ Châu xem qua một lượt, cô ấy lại chọn hoa hải đường."

Thư ký nhắn lại ngay: ""Chắc là do phu nhân chọn nhầm rồi."

Chỉ một câu ""chọn nhầm"" này đã trực tiếp phủ nhận sở thích của Vân Thanh Lê.

Ngón tay Tạ Âm Lâu chợt khựng lại trên màn hình, rất lâu sau đó cô vẫn không trả lời, nhưng thư ký của Châu Tự Chi lại gửi tin nhắn tới: ""Cô Tạ, chuyện tổng giám đốc Châu chọn hoa đinh hương là thật, cô cứ việc làm theo như bản thảo ban đầu, đó cũng là suy nghĩ hiện giờ của phu nhân ạ."

Đã nói đến mức này rồi.

Tạ Âm Lâu rất tôn trọng ý kiến khách hàng, một lúc sau cô mới trả lời lại một tiếng ""Được."

Đêm càng về khuya, người cũng mệt mỏi muốn ngủ, cô nằm xuống giường lần nữa rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trời đã đổ mưa nhỏ, không khí trong phòng có chút ẩm ướt, chăn nệm mới tinh sạch sẽ không hề có hương thơm quen thuộc, chỉ lưu lại nhiệt độ ấm áp từ cơ thể cô.

Mãi đến nửa đêm, Tạ Âm Lâu mới như giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, phía sau váy ngủ ướt đẫm một mảnh.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, cô nằm trên giường, hơi thở cũng không còn ổn định nữa, chỉ ngẩn ra nhìn lên trần nhà rất lâu.

Mãi tới khi ngón tay trắng nõn lần mò từng chút một trên người cô, khiến da dẻ cô cảm nhận được một luồng mát lạnh.

Phó Dung Dự không hề trở về phòng ngủ chính.

Bỗng nhiên trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ này, cô bất giác bật đèn lên, ánh đèn vàng ấm áp tỏa rạng, cùng lúc đó một bàn chân trắng trẻo dẫm xuống đất, lặng lẽ đi tới phòng đọc sách bên ngoài.

Đèn điện trong chung cư đều tắt hết, không hề có hơi ấm của con người.

Tạ Âm Lâu nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa, cộng thêm không nhìn thấy Phó Dung Dự đâu, trước khi cô đi ngủ vẫn nhìn thấy anh mà giờ không biết anh đã đi đâu rồi. Cô đứng trước cửa phòng đọc sách một lúc, đôi chân bên dưới chiếc váy ngủ dần dần trở nên lạnh lẽo đến mất cả cảm giác.

Một lúc sau.

Trong bóng tối, tiếng mở cửa vang lên rất khẽ, cô ngước mắt trông ra ngoài, cứ tưởng Phó Dung Dự về rồi, nhưng không ngờ đó lại là bóng dáng xinh đẹp quyến rũ của phụ nữ, cô tới gần mới phát hiện ra là Hình Lệ.

Tạ Âm Lâu không nói tiếng nào, vẫn là Hình Lệ mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng kỳ dị này trước: ""Cô Tạ, tổng giám đốc Phó sợ nửa đêm cô tỉnh dậy đi tìm anh ấy nên mới kêu tôi mang nến thơm tới cho cô."

Theo nguyên văn lời Phó Dung Dự nói thì, ý của anh là bảo cô ta phải lặng lẽ vào nhà, đốt nến lên, không được làm Tạ Âm Lâu tỉnh giấc.

Hình Lệ đã cởi giày cao gót ra rồi mới vào nhà, ai ngờ vừa vào đã thất Tạ Âm Lâu đang đứng trước cửa phòng đọc sách.

Cô ta bèn đặt nến thơm hương hoa hồng bạch xuống, thấy xung quanh tối quá bèn tiện tay bật đèn lên.

Tạ Âm Lâu bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, lông mi cong vυ't nhất thời run run rồi lại nhìn chằm chằm vào đống nến thơm đằng kia, trước khi Hình Lệ kịp rời đi, cô bình tĩnh hỏi một câu: ""Nửa đêm Phó Dung Dự ra ngoài là muốn đi dỗ dành cô bồ nhí nào đó phải không?"

Câu hỏi này phát ra từ miệng Tạ Âm Lâu sao lại có cảm giác như một người vợ chính thức đang tỏ rõ uy nghiêm của mình vậy nhỉ?

Hình Lệ không đắc tội nổi với người đẹp này, cô ta bèn cười cười rồi nói: ""Suốt đêm nay tổng giám đốc Phó đi thăm em trai của anh ấy rồi."

""Em trai?"

Cô ta chỉ nhắc tới những gì được phép nhắc, bèn nói với Tạ Âm Lâu: ""À đúng rồi, sức khỏe của em trai tổng giám đốc không được tốt... sáng sớm hôm nay còn bị sốt một trận."

Tạ Âm Lâu hiểu biết rất ít về Phó Dung Dự, cùng anh ngủ chung giường mấy lần rồi mà cô vẫn không biết anh có một người em trai ruột, thấy Hình Lệ có vẻ không muốn tiết lộ quá nhiều, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Cô đi tới, cầm cây nến thơm đang đặt trên bàn trà lên.

Hình Lệ đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe thấy cô khẽ nói bên tai: ""Chuyện tôi nằm mơ choàng tỉnh dậy nếu không có nến thơm đã tới mức độ ai cũng biết rồi sao?"

""..."

Da đầu Hình Lệ có cảm giác tê dại, cô ta nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tượng tạc kia của Tạ Âm Lâu, giống như đang nghi ngờ gì đó, biểu cảm gương mặt có phần khó đoán, cô chỉ thấp giọng nói một câu như vậy rồi cũng không nói thêm gì nữa.

Lý do rất đơn giản, Tạ Âm Lâu nhanh chóng nhớ lại lần đầu tiên gặp Phó Dung Dự, chính là trong căn nhà cô lớn lên cùng Trì Lâm Mặc.

Cho nên chuyện giấc ngủ của cô phụ thuộc nhiều vào nến thơm, Phó Dung Dự có thể dễ dàng biết được.

Bấy giờ Hình Lệ đang hận không thể chạy ngay đi, ấy vậy mà Tạ Âm Lâu còn thêm một câu hỏi thứ ba nữa: ""Tổng giám đốc Phó nhà cô và Trì Lâm Mặc là hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, sao bọn họ lại quen nhau vậy?”