Chạng vạng, mặt trời ngả về đằng tây.
Một chiếc taxi chậm rãi chạy vào sâu trong khu thắng cảnh Đào Khê, dừng lại tại địa điểm quay chụp được đài truyền hình sắp xếp.
Mấy cái cây dọc hai ven đường đang độ nở hoa, phủ một màu đỏ tươi, những tia nắng rực rỡ còn sót lại xuyên qua muôn vàn cành cây, đổ bóng loang lổ trên mặt đất. Cửa xe được mở ra, Tạ Âm Lâu mặc sườn xám lụa mỏng bước xuống xe, hàng lông mi cong vυ't cụp xuống, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, khiến ngoại hình cô càng thêm chói mắt.
Cô đưa mắt nhìn căn biệt thự tường trắng gạch đen trước mặt, xác định không tìm sai chỗ, bấy giờ mới xách hành lý đi vào trong.
Ăn mặc thế này, không cần nhìn kĩ, chỉ liếc sơ qua một cái cũng đủ để hai nhân viên công tác ngừng bước, nhao nhao cảm thán: “… Đây là nhà thiết kế sườn xám mà đạo diễn Trần Nho Đông mời à? Khí chất thần tiên quá đi mất. Chương trình lần này chắc chắn sẽ hot cho xem.”
“Không hot mà được à?”
“Có bên quảng cáo đầu tư hơn một trăm triệu rồi đấy. Những đạo cụ và vải vóc đồ thêu được dùng trong chương trình đều cực kỳ tinh xảo, phải mua với giá cao, còn tìm cả ekip đỉnh nhất trong giới để tuyên truyền nhiệt độ nữa.”
Người đeo thẻ công tác đoạn ngừng, hạ thấp giọng tám chuyện: “Cũng mời cả minh tinh đến tuyên truyền nữa…”
Vừa dứt lời, lại có xe từ đằng xa dừng trước căn biệt thự.
Thuận thế nhìn theo, thứ đập vào mắt đầu tiên là một đôi giày cao gót đế đỏ nhẹ nhàng giẫm xuống đất, lên trên nữa là gương mặt được trang điểm tinh xảo của Mạnh Thi Nhị. Mấy vệ sĩ mặc Âu phục nhanh chóng hộ tống. Nhân viên công tác chưa kịp hoàn hồn đã thấy cô ta được vây kín, bóng lưng mặc váy dài vừa gầy vừa tao nhã dường như đang phát sáng, bừng bừng khí thế đi vào trong.
Bầu không khí yên tĩnh mấy giây.
Một trận gió thổi tung những cánh hoa trên đất, hai nhân viên công tác đứng ngây người đưa mắt nhìn nhau: “Trời ạ, không ngờ minh tinh được mời đến tuyên truyền lại là nữ thần Mạnh Thi Nhị!”
…
Tạ Âm Lâu vừa đi vào biệt thự đã bị Dư Oanh đeo thẻ công tác kéo lên tầng hai, xuyên qua cánh cửa xoay phục cổ cực hẹp, bước vào phòng trang điểm mang phong cách tao nhã. Sau khi nói cho cô nghe kế hoạch của chương trình, nhân lúc không có ai, Dư Oanh có vẻ chần chừ, bảo: “Tiểu tiên nữ… tớ vừa lấy được danh sách khách mời của chương trình lần này, tớ không ngờ người mà Ôn Chước công khai cũng đến.”
Dứt lời bèn nhét danh sách vào tay Tạ Âm Lâu.
Để tuyên truyền văn hóa phi vật thể tốt hơn, chương trình không chỉ mời ba chuyên gia sườn xám có chút danh tiếng, mà còn mời thêm ba minh tinh trong giới giải trí đến tham gia chương trình.
Trên danh sách có tên của Mạnh Thi Nhị.
Tạ Âm Lâu cụp mắt, bình thản nhìn lướt qua một lượt, tựa như không hề hứng thú, mở miệng nói: “Đến thì đến, ghi hình ba kỳ chương trình mà thôi, tớ cũng có phải người tam trinh cửu liệt gì đâu.”
Thấy cô bắt đầu nói đùa, không định nuốt lời bỏ đi, trong lòng Dư Oanh lập tức dâng lên cảm giác áy náy, nói: “Chương trình lần này do đạo diễn Trần Nho Đông phụ trách. Ông ấy là người công chính nghiêm minh nổi tiếng trong đài. Nếu Mạnh tiểu hoa dám ỷ thế hϊếp người, tớ sẽ đi tố cáo với đạo diễn!”
Tạ Âm Lâu cười: “Ừ.”
Đúng lúc này, bên ngoài cửa kính của phòng hóa trang có âm thanh truyền đến.
Hai người đồng thời quay đầu, trông thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đứng ở cửa. Anh ta mặc đồ đen tuyền, cánh tay đút trong túi quần mang đường nét săn chắc, ấn tượng đầu tiên đem đến cho người khác là sự gợi cảm vô cùng hoang dã.
“Làm phiền rồi.”
Anh ta đến để chào hỏi, giọng nói có phần trầm thấp và biếng nhác: “Lộ Hồi Chu.”
Mấy phút trước Tạ Âm Lâu vừa nhìn thấy thông tin về người này ở trên danh sách, là một diễn viên.
Cô khoan thai đứng dậy khỏi ghế, gật đầu mỉm cười: “Tạ…”
Chưa nói dứt lời, Lộ Hồi Chu đã tiếp: “Tôi biết cô là Tạ Âm Lâu, Âm trong Quan Âm, Lâu trong Nguyệt Mãn Tây Lâu.”
Trong đôi mắt Tạ Âm Lâu có mấy phần bất ngờ: “Ồ?”
May mà Lộ Hồi Chu nói chuyện không thích thừa nước đυ.c thả câu khiến người ta ghét, anh ta dùng đôi mắt sâu hút cẩn thận nhìn kỹ vị mỹ nhân sườn xám này, nói: “Có phải cô đã ghi hình cho đài một đoạn phỏng vấn nhưng không có cơ hội phát sóng không? Tôi xem qua rồi.”
Lần này đổi thành Dư Oanh đần mặt, hỏi thẳng: “Thầy Lộ, sao anh lại xem được vậy?”
Tạ Âm Lâu không nói gì, yên tĩnh đợi Lộ Hồi Chu trả lời.
Lộ Hồi Chu chỉ vào phòng làm việc của đạo diễn ở bên ngoài kia, ý tứ rất rõ ràng, giọng nói thấp và từ tính tràn ra khỏi đôi môi mỏng: “Nghe nói đoạn phỏng vấn kia của cô được một ông trùm trong một buổi tiệc rượu nhìn trúng, lập tức đầu tư nâng đỡ loại văn hóa phi vật thể này. Nhưng mà yên tâm… phỏng vấn không bị truyền ra ngoài đâu.”
Anh ta được thấy một lần, đó là vì khi trước Trần Nho Đông gặp người khác đã mang ra khoe khoang.
Sau này muốn xem lại, kết quả Trần Nho Đông nói là không cẩn thận xoá mất rồi, không có bản sao.
Tạ Âm Lâu nghe xong, trong lòng suy nghĩ về chuyện bị ông trùm nhìn trúng phỏng vấn.
Lại còn đập tiền đầu tư vào...
Không phải là bố cô đấy chứ?
Nhưng Tạ Âm Lâu lập tức dẹp tan suy nghĩ không thực tế này. Bố cô không phải kiểu người hở ra cái là đầu tư cả trăm triệu để cô tham gia một chương trình.
Cô không truy hỏi rốt cuộc là ai, có lẽ có người thích ủng hộ loại văn hoá truyền thống này.
Lộ Hồi Chu là vị khách mời minh tinh đầu tiên mà Tạ Âm Lâu quen biết ở địa điểm ghi hình, những người khác vẫn chưa tới nơi. Đến khi trời tối hẳn, Dư Oanh vẫn còn có việc phải làm, bèn bỏ đi trước.
Còn cô, sau khi mang hành lý vào trong căn phòng được chương trình sắp xếp, Tạ Âm Lâu bèn thay bộ váy dài màu trắng bắt mắt kia đi, chuẩn bị đi ra ngoài kiếm ăn.
Vừa mới đi ra đã gặp Lộ Hồi Chu đi xuống, rất tự nhiên mời cô đi cùng: “Ra ngoài đi ăn à? Cùng đi nhé.”
Khu thắng cảnh Đào Khê chỉ có một phố buôn bán, Tạ Âm Lâu không từ chối, coi như kết bạn đồng hành.
Đi mất nửa tiếng, họ đến một con phố khá là nổi tiếng, đèn sáng rực rỡ, kiến trúc xung quanh cổ kính và thi vị, đi qua cầu đá, có thể nhìn thấy dòng sông bên dưới trong vắt như gương.
Lộ Hồi Chu dẫn cô đi xuyên qua con hẻm có các cửa hàng tranh chữ và đồ cổ, tìm đến một quán ăn tư nhân được dựng bằng gỗ ở bên bờ sông.
“Chỗ này ban ngày có khá nhiều khách, buổi tối vắng người, vừa hay có được một bữa ăn thanh tĩnh.”
Lộ Hồi Chu rất giỏi nói chuyện với người khác. Có lẽ là liên quan đến vấn đề nghề nghiệp, ở trong giới giải trí đã gặp qua vô số loại người, gặp ai anh ta cũng có thể nói chuyện mấy câu, huống chi là kiểu người đẹp trăm năm mới gặp được một lần như Tạ Âm Lâu.
Ánh mắt cô nhìn người khác quá sạch sẽ, cô ngồi ở đó, có vẻ đẹp cổ điển giống như rời xa thế tục.
Lộ Hồi Chu rất tò mò, rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể nuôi dưỡng nên người như cô?
Hỏi ra, Tạ Âm Lâu cầm cái cốc thủy tinh nhấp môi, cười nhẹ, nói: “Gia đình bình thường mà thôi.”
Lộ Hồi Chu cũng đã xem hot search trên mạng, ban đầu đoán chắc là Tạ Âm Lâu xuất thân từ gia đình truyền thống, người nhà không đặt nặng chuyện tiền bạc, còn cô nhờ vào điệu múa cho đài mà nổi tiếng, nhưng xui xẻo bị Ôn Chước nổi tiếng hay marketing trong giới quấn lấy.
Anh ta cầm ấm trà lên rót thêm trà cho Tạ Âm Lâu, nhếch đôi môi mỏng: “Từ lúc nhìn thấy cô ở trong video phỏng vấn kia, tôi đã cảm thấy cô không phải kiểu người sẽ vì tiến vào giới giải trí mà bám lấy Ôn Chước. Không biết tại sao tôi lại rất muốn làm quen với cô.”
Tạ Âm Lâu thản nhiên uống nước, dưới hàng mi cong vυ't là sự bình tĩnh.
Lời của Lộ Hồi Chu, cô đã nghe quen tai từ khi còn bé, nghe mãi nên chẳng còn kinh ngạc nữa: “Người muốn làm quen tôi quá nhiều...”
“Vậy tôi lấy số xếp hàng trước được không?”
Mấy chữ như trước kia rất muốn làm quen với cô có thể phiên dịch thành vừa gặp đã yêu.
Còn muốn lấy số xếp hàng, gần như là đang tỏ tình ngầm.
Tạ Âm Lâu không ngờ ngay buổi tối đầu tiên đến ghi hình mà mình đã kéo vận đào hoa đến.
Cô nghiêm túc quan sát Lộ Hồi Chu ngồi phía đối diện. Người đàn ông này có ngũ quan xuất sắc, da dẻ trắng trẻo, dáng ngồi hơi biếng nhác, chân dài miên man, là vẻ đẹp đàn ông gợi cảm.
Nhưng Tạ Âm Lâu không có cảm giác gì với anh ta cả, cô không nhịn được hoài nghi có phải xu hướng tính dục của mình đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không.
Rõ ràng lúc so chiêu với Phó Dung Dự vẫn rất bình thường mà.
Cô nén nỗi hoài nghi trong lòng xuống, đang định cười từ chối, trong lúc đưa mắt đi, cô vô tình liếc qua quán trà ở bờ sông đối diện. Trên tầng hai, cửa sổ gỗ chạm khắc đang mở rộng giữa trời đêm.
Tạ Âm Lâu trông thấy bóng dáng của Phó Dung Dự.
Anh đang ngồi trong quán uống trà. Dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, tựa như cách cả trăm nghìn dặm vẫn có thể bắt lấy cô một cách chính xác, đôi mắt màu hổ phách chứa đựng thứ ánh sáng có thể xuyên thấu lòng người.
Ở nơi không ai nhìn thấy, đầu ngón tay đang cầm cốc của Tạ Âm Lâu bỗng run lên một cách khó hiểu.
“Tạ Âm Lâu?”
Lộ Hồi Chu thấy cô thất thần, búng tay: “Không phải cô đang tính xem tôi phải xếp số bao nhiêu đấy chứ?”
Câu nói đùa xua tan bầu không khí mập mờ trong thoáng chốc.
Tạ Âm Lâu đặt cốc thủy tinh xuống, để hai tay trên đầu gối, cười nhạt: “Tạm thời hết số rồi.”
Lộ Hồi Chu là người thông minh, dù sao chuyện tình cảm cũng coi trọng hai bên tình nguyện, ăn cơm xong thì không quấn lấy cô nữa, sau khi nhận điện thoại của trợ lý, anh ta bèn rời đi.
Trong quán ăn tư nhân, Tạ Âm Lâu không vội rời đi, chẳng mấy chốc điện thoại đã vang lên thông báo tin nhắn.
Cô cụp mắt nhìn, người nhắn tin là Phó Dung Dự.
Nội dung cực kỳ đơn giản: “Đây là quà cảm ơn của cô Tạ?”
Tạ Âm Lâu không trả lời, trước đó đã đồng ý là sẽ tặng anh một cái cà vạt thêu làm quà cảm ơn, nhưng vì phải ghi hình chương trình nên chậm trễ. Vốn định đợi mọi việc kết thúc, không ngờ lại gặp anh ở khu thắng cảnh Đào Khê.
Đối với tin nhắn, dường như Phó Dung Dự cũng không chờ cô trả lời.
Chưa đến hai phút sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến: “Qua đây.”
Tạ Âm Lâu vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy bên ngoài quán ăn có một thư ký mặc Âu phục đi vào. Đó là thư ký trong buổi tối ở biệt thự Hồ Đảo. Trên gương mặt nhã nhặn, anh ta nở nụ cười lịch sự, nói: “Cô Tạ, tổng giám đốc Phó mời cô qua uống chén trà.”
“…”
Hồi lâu sau, Tạ Âm Lâu vịn ngón tay trắng nõn vào bàn, đứng thẳng dậy, bình tĩnh hỏi: “Tổng giám đốc Phó nhà anh không chơi nổi phải không?”
Thư ký: “?”
Cách một con sông, lúc Tạ Âm Lâu đi đến quán trà, tầng trên tầng dưới đã tiễn hết khách, không ai làm phiền.
Cô men theo cầu thang nhỏ hẹp đi lên trên, vén nhẹ làn váy, xuyên qua tấm bình phong gỗ hoa lê, chẳng mấy chốc đã trông thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ ban nãy thưởng trà.
Nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, Phó Dung Dự nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sâu lắng dừng ở gương mặt đẹp như đào mận của cô trong thoáng chốc, đôi môi mỏng phác họa ra một độ cong nửa như cười nửa như không: “Quấy rầy cô Tạ hẹn hò tâm tình rồi?”
Tạ Âm Lâu đi đến trước bàn trà, cô ngồi xuống, không cần anh mời, đáp lại bằng nụ cười nhẹ: “Đâu có đâu, tổng giám đốc Phó quan trọng hơn mà.”
“Nói năng kỳ quặc…” Phó Dung Dự rót trà vào chén sứ, ngón tay thon dài và sạch sẽ lắc nhẹ, đôi mắt phản chiếu sắc đêm yên tĩnh, nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, nói tiếp: “Xem ra là chọc giận cô rồi.”
Tạ Âm Lâu bị anh vạch trần bèn không giả vờ nữa, đầu ngón tay chậm rãi gõ vào mặt bàn: “Đừng nói là tổng giám đốc Phó dẫu bận trăm công nghìn việc vẫn không quên chạy đến khu thắng cảnh này…tìm tôi để đòi quà cảm ơn đấy nhé?”
Phó Dung Dự đặt chén trà xuống, hai ngón tay thong thả đẩy đến trước mặt cô, đôi môi mỏng nhả ra ba chữ rõ ràng: “Đúng thế đấy.”