"Tôi cứu cậu, cậu phải báo đáp tôi."
Người đàn ông sắc mặt xám xịt dựa vào tường, hơi thở mong manh, vẫn còn kiên trì đưa ra điều kiện với Trì Yến.
"Phó Giản, anh vẫn chưa chết?"
Trì Yến lui về phía sau mấy bước, cảm thấy hắn vẫn còn khá lợi hại, sắc mặt kém như vậy, bị lây nhiễm ít nhất hơn nửa tháng, còn có thể chui vào căn cứ.
"Sao đều mong mỏi tôi chết?" Phó Giản cười tự giễu một cái, "Tôi biết cậu, tình nhân nhỏ của Quan Hạo."
Phó Giản cũng không đi theo Kha Ngọc Sơn vào thành, mà là hai ngày nay người lui tới căn cứ quá nhiều, kiểm tra buông lỏng xuống mới lăn lộn tiến vào.
Hắn vốn chỉ muốn nhìn Kha Ngọc Sơn thêm mấy lần, Phó Giản còn muốn tìm Quan Hạo, muốn anh có thể chăm sóc Kha Ngọc Sơn, ít nhất không nên làm những chuyện tàn nhẫn kia đối với y.
Nhưng hai người kia đều không ở căn cứ.
Phó Giản nghĩ tới Trì Yến, tình nhân nhỏ Quan Hạo nâng trong bàn tay, hắn muốn xem một chút có cơ hội tặng cái ân tình hay không.
Muốn cầu xin Quan Hạo làm việc gì, có thể lấy lòng được Trì Yến còn nhanh hơn so với việc lấy lòng bản thân Quan Hạo. Dù sao hắn đều phải chết, không cần mặt mũi, cầu xin người khác giúp đỡ không có gì to tát cả.
Hỗn loạn ở căn cứ Phó Giản cũng phát hiện, hắn đi theo Trì Yến, cứu cậu một mạng, dù sao cũng có thể nói điều kiện chứ?
"Giúp tôi chăm sóc Sơn Sơn, cầu xin cậu." Phó Giản có chút ăn nói khép nép, không thèm để ý tôn nghiêm thành chủ của một trong bốn căn cứ lớn chút nào.
Báo đáp anh? Trì Yến cười, tôi không bóp chết anh đã rất tốt rồi.
Phó Giản ép cậu phải rời khỏi căn cứ Hải Thành, mau chóng rời khỏi.
Phó Giản kiên trì thêm mấy ngày không chết, thậm chí phát hiện vết thương đang từ từ khôi phục hết bệnh, chỉ cần không phải đồ ngu, thì đều có thể liên tưởng lên đầu cậu.
"Tôi phải nói cho Quan Hạo" Trì Yến giơ lên cánh tay chảy máu, giống như một đứa trẻ đi tố cáo: "Anh cào tôi bị thương rồi."
Phó Giản đột nhiên trợn to hai mắt: "Không phải tôi!"
Dằn vặt ở cơ thể làm cho suy nghĩ Phó Giản theo chậm chạp, hắn quả thật không nhớ Trì Yến có bị người có dị năng bị lây nhiễm kia cào bị thương hay không, thậm chí có phải thật sự lúc bị bản thân đυ.ng ngã sau đó bị cào rồi không —— nhưng chắc chắn sẽ không có người không bị lây nhiễm mà lại nói bản thân bị lây nhiễm.
"Tôi cũng bị lây nhiễm rồi." Trì Yến rũ mi, không thấy rõ biểu tình, nhưng âm thanh như đưa đám, "Là do anh cào, tôi phải nói cho Quan Hạo, anh đoán anh ấy có tin hay không?"
"Anh với Kha Ngọc Sơn cùng một phe, muốn tôi chết, để Quan Hạo thích Kha Ngọc Sơn."
"..." Phó Giản nhớ tới trình độ coi trọng của Quan Hạo đối với Trì Yến, đừng nói tới chăm sóc Kha Ngọc Sơn, anh ta đem Sơn Sơn và hắn gϊếŧ chết cũng không phải là không có khả năng.
Chết tiệt, Phó Giản hít một hơi nặng nề: "Cậu muốn như thế nào?"
Trì Yến nghĩ, nếu lần này chuẩn bị đầy đủ như vậy, cậu nên cùng Quan Hạo từ biệt đàng hoàng.