Đau đớn trước ngực khiến cậu vô lực nắm lấy bàn tay của Quan Hạo, nhưng bị một bàn tay khác của người đàn ông giữ chặt hai cổ tay lại, giơ lên trên đỉnh đầu.
Đầṳ ѵú bị đánh, Trì Yến rưng rưng nước mắt, bắp chân trắng nõn trên tấm ga trải giường màu đen bất lực mà cọ xát, mà đen cùng màu trắng vặn vẹo lần lượt thay nhau, làm lay động lòng người.
Nhưng lần này Quan Hạo nhắm mắt làm như không thấy nước mắt của Trì Yến.
“Chơi núʍ ѵú một chút thì đã sao? Luôn muốn trốn.”
Quan Hạo thờ ơ chỉ trích cậu, “Vốn đã nhỏ như vậy, còn không cho chơi, khi nào mới có thể phát triển?”
Hạ thân của anh còn đang cắm vào trong cơ thể Trì Yến, bàn tay lại từng chút từng chút nhẹ nhàng đánh vào núʍ ѵú của cậu, còn ghét bỏ vυ' của cậu sao lại nhỏ như vậy, ác liệt đến mức khiến người ta tức giận.
Phát triển ...? Câu này làm cho Trì Yến xấu hổ đến mức tai đều nóng lên, làm sao có thể có người ác liệt như vậy, ngày thường giả bộ đứng đắn, lên giường so với lưu manh thứ bậc còn ác liệt hơn.
Quan Hạo thậm chí có chút ghét bỏ mυ'ŧ lấy núʍ ѵú của cậu, “Không phải em nói muốn cho tôi bú sao? Tiểu lừa đảo.” Lại đánh một cái.
“Vυ' da^ʍ.” Lại bị đánh thêm một cái.
......
Núʍ ѵú nhiều lần bị đánh nghiêng sang một bên, hay dị dính vào bầu vυ', Trì Yến thiếu chút nữa trên giường khóc đến ngất, hiện tại cậu không hoài nghi, lúc trước cậu thuận miệng nói bậy, cho Quan Hạo bú sữa... Người đàn ông này thực sự đã tin.
“A... A... A... Quá, quá sâu a ... Chậm lại... A... Thật thoải mái... Không...Không cần nhanh như vậy…”
Trì Yến há miệng, biểu cảm mê ly, không biết là thống khổ hay là sảng khoái, bị chơi đến vô lực phun ra đầu lưỡi đỏ, khóe môi không khống chế được chảy nước miếng.
Dường như cậu muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị đẩy mạnh mẽ như muốn tan thành mảnh nhỏ nát vụn.
“Quá... A…”
“Quá thoải mái?” Quan Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Yến đang khóc lóc, ác liệt xuyên tạc ý mọi nghĩ của cậu, thậm chí còn nhẹ nhàng trấn an cậu, “Ừm, biết rồi, không có sức nói chuyện thì đừng nói.”
Quan Hạo nắm cổ tay cậu, không để cậu cào loạn trên người mình, vừa rồi móng tay của Trì Yến làm anh đau, không khống chế được hung hăng chống đẩy vài cái, làm đến mức Trì Yến phải trợn to hai mắt, thiếu chút nữa đã ngất đi.
“A ... ! Chậm…”
“Ừm, hài lòng là tốt rồi.”
Tính khí thô to giống như đóng cọc hung hăng cắm vào lại luyến tiếc rút ra, ở bên trong ra sức mài, nghiền ép, thậm chí còn dùng qυყ đầυ đâm vào điểm mẫn cảm, đến khi cả người Trì Yến đều mỏi nhừ.
“A——!!” Tính khí dữ tợn bỗng nhiên ở trong cơ thể càng lúc càng lớn, chống đẩy đến nỗi ngay cả bụng dưới của Trì Yến cũng chua xót, phảng phất ý thức được cái gì đó, Trì Yến liều lĩnh muốn chạy trốn khỏi l*иg ngực người đàn ông, nhưng lại bị cánh tay cường tráng hữu lực của anh mạnh mẽ giữ lại vào trong ngực, để đón nhận luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Cậu bị tính khí của người đàn ông đâm vào một cách mạnh mẽ, bụng nhỏ co giật từng cái một bị một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào, ruột non không ngừng rung lên, kịch liệt mà co giật.
Trì Yến trơ mắt nhìn cái bụng nhỏ của mình từng chút từng chút phồng lên, giống như bên trong đã được tạo ra một sinh mệnh mới, nhưng mà bọn họ đều rõ ràng, bên trong đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn tanh nồng của đàn ông.
Trì Yến hoàn toàn bị thất thần, hai mắt đăm đăm nỉ non, “Thật nóng, a bụng bị bắn đầy... Thật sự... Không, không được... Sẽ bị hỏng... A....”
Trong phòng âm thanh chậm rãi vang lên thật lâu, nhất thời đang tức giận mắng người, nhất thời đang đáng thương cầu xin, giọng của cậu đều khàn khàn, mỗi một chữ đều mang theo nức nở, nhưng người đàn ông đang cắm vào trong thân thể cậu vẫn còn chưa thỏa mãn.
Lúc Quan Hạo bưng nước đến, Trì Yến ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Cậu nằm sấp trên giường, dưới thắt lưng kê một cái gối đầu, mông vểnh lên rất cao, có thể nhìn thấy rõ ràng lỗ huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong đang tí tách chảy ra, giống như vải thiều vừa mới bị lột vỏ, căn mọng bọng nước.
“Không thể khép lại.”
Nghe thấy tiếng nói, Trì Yến ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, không phân biệt được trong giọng nói của quan Hạo rốt cuộc là đang thương tiếc hay là tự hào, hay càng thêm tà ác.
Nhưng ánh mắt Quan Hạo rất tham lam, rất dọa người, Trì Yến phát run muốn xoay người, đem mông mình giấu đi.
Nhưng một chút sức lực cậu cũng không có, ngược lại mông vặn vẹo đầy dấu răng cùng dấu ngón tay, tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng chảy ra nhiều hơn, giống như một dòng suối nhỏ dọc theo khe hở, chảy ngược lại.
Quan Hạo nhìn một lúc lâu, nếu tiếp tục thật sự sẽ không thích hợp, nhưng mà, mặt khác... Anh liếʍ liếʍ môi, cũng không phải là không được.
Anh cảm thấy yêu cầu tiếp theo của mình rất không hợp lý, nhưng thật sự lại muốn đưa ra.
“Dù sao thì cũng không khép lại được, cắm vào bên trong ngủ được không?”
Anh cũng biết yêu cầu này của mình quá đáng, nên dụ dỗ Trì Yến một cái chút.
“Tôi cam đoan lần sau sẽ nhẹ một chút.”
--------------------”