Khóe môi Trì Yến chảy nước miếng, ngốc trệ nhìn thân hình cường tráng trên người mình, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng hỗn loạn lắc lư.
Cậu cảm thấy bụng mình chưa bao giờ bị chống đỡ quá lớn, ngay cả bụng cũng bị chống thành một lớp mỏng, giống như một giây sau sẽ bị rách ra, bên trong tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn tanh tưởi của đàn ông.
Quan Hạo rốt cục cũng từ trên người Trì Yến đứng lên, xoay người, không đè cậu nữa, mà là để Trì Yến nằm sấp trong ngực mình nghỉ ngơi, hơi thở dồn dập của Trì Yến nóng rực phả vào l*иg ngực, giống như móng vuốt của mèo con đang gãi, làm cho người ta vừa mềm lòng vừa vui thích.
Quan Hạo liếʍ liếʍ môi, Trì Yến rất mềm rất ngọt và rất ngon, nếu không phải sợ làm hỏng người, kỳ thật anh còn muốn ăn.
Trì Yến ngay cả chân cũng không khép lại được, ngón chân trắng hồng không khống chế được cuộn tròn, bắp đùi vẫn luôn run rẩy, giống như con cɧó ©áϊ bị chơi đến hỏng vươn ra đầu lưỡi nhỏ hồng hào thở hổn hển, chất đυ.c tanh nồng chậm rãi từ trong cơ thể Trì Yến chảy ra.
Trì Yến chống lên cơ bắp rắn chắc của Quan Hạo, hung dữ nhìn về phía anh há miệng cắn, hàm răng lún sâu vào trong cơ ngực rắn chắc đầy đặn của anh, người đàn ông lại chỉ nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không thèm so đo với con nít.
Trì Yến thất thần nghĩ, nếu không phải nhất thời thất sách, cậu mới là không cùng dị năng giả này lên giường, bị làm thành bộ dạng này.
Quan Hạo còn ác liệt hơn nhiều so với suy nghĩ của cậu, làm nũng cũng vô dụng, mắng người cũng vô dụng, anh không ăn no chính là sẽ không chịu dừng lại.
Quan Hạo liếc mắt nhìn Trì Yến một cái, thanh niên dung mạo xinh đẹp còn nép vào l*иg ngực anh mà khóc, khóc đến chảy nước mắt làm ướt sũng cơ bắp.
Quan Hạo cũng không quan tâm cậu làm bộ làm tịch bao nhiêu, hay có bao nhiêu tâm tư xấu xa, nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối bằng sức mạnh, làm cậu ngoại trừ ngoan ngoãn mở chân ra, thì làm sao còn có đường trốn thoát.
Thích làm thế nào mà phải giả vờ, anh làm trước nói sau.
Trì Yến ủy khuất nức nở một tiếng, nước mắt không ngăn lại được, mẹ nó, tên biếи ŧɦái chết tiệt này, cái này mà gọi một lần sao? Hoá ra một lần từ miệng Quan Hạo, là làm cho cậu phun nước đến gần như ngất xỉu, ngay cả côn ŧᏂịŧ cũng bắn đến phát đau, mới đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót vào nơi chật hẹp.
Vậy nếu hai lần, ba lần, hoặc là Quan Hạo muốn cùng chơi hai huyệt cùng một lúc, có phải cậu sẽ chết trên giường hay không?
Trì Yến từ trước đến nay luôn dỗ dành đàn ông quay quanh, lần đầu tiên hối hận khi đã trêu chọc phải một người như vậy, nhưng không sao, Trì Yến an ủi chính mình, chờ mình tìm được một người thích hợp hơn, liền đổi anh ta.
Trì Yến ủy khuất thở dài, ở tận thế muốn sống sót phải trả giá lớn như vậy, ngay cả làm tiểu sủng vật cũng không thoải mái.
Quan Hạo cũng không biết vì sao cậu lại đột nhiên ủy khuất như vậy, người đàn ông tuy rằng hoang mang, nhưng vẫn đưa tay vuốt ve mái tóc của Trì Yến, vừa xa lạ lại mờ mịt dỗ dành cậu.
Quan Hạo còn có việc bận, sau khi rút ra lau chùi, vội xuống giường.
Quan Hạo đưa lưng về phía cậu, không nhanh không chậm mặc quần áo, "Ăn ở trong phòng bếp, muốn ăn cái gì tự mình ăn."
"Không được ra ngoài." Anh hiển nhiên đối với Trì Yến là loại người gì cũng đã hiểu biết nhất định, "Nếu để tôi ngửi được ở trên người em có mùi đàn ông khác...."
Giọng điệu chắc chắn của Quan Hạo khiến cho Trì Yến thật sự không thích. Trì Yến cười cười, trên người cậu gần như phủ đầy vết hôn loang lổ của Quan Hạo lưu lại, bắp đùi lại càng khó coi, dấu răng lộn xộn rậm rạp chằng chịt, dấu ngón tay nhéo làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, thậm chí giữa hai chân không khép lại được còn đang chảy ra chất lỏng dâʍ đãиɠ không chịu nổi.
Cho dù như vậy, cậu vẫn như cũ không cảm thấy mình là tất cả của người đàn ông này, "Ngửi thấy thì thế nào?"
Quan Hạo quay đầu, chậm rãi cài cúc áo, đôi mắt lại vững vàng nhìn Trì Yến, "Vậy em cùng hắn cho thây ma ăn."
Anh nói không chút tuỳ ý, phảng phất cảm thấy Trì Yến thân là tiểu sủng vật của anh nên cần có loại tự giác này mới đúng.
--------------------