Trì Yến bị làm cho vừa sảng khoái vừa khó chịu, còn hối hận không ngừng, cậu kiên trì ở bên ngoài một ngày, tìm dị năng giả thích hợp hơn. Quan Hạo người này giống như chó điên, căn bản không thể gửi gắm được.
Cậu giơ tay che mặt mình, thảm thiết cầu xin tha thứ.
“Anh ơi, không cần ga trải giường... Anh nhẹ một chút a a a... Đau quá... A... Ga trải giường lấy ra…”
Cảm giác của vải ở bên trong hết sức rõ ràng, đem tính khí bao vây ở bên trong, giống như một cái bαo ©αo sυ thô ráp, thân càng lớn càng thô to hơn nữa, tàn nhẫn thúc mạnh vào thịt non.
“Không thoải mái sao?” Quan Hạo hôn lên khóe mắt của Trì Yến, “Bị ga giường cùng nhau làm cho sướиɠ hơn mới phải chứ?”
Tay anh sờ sờ chỗ hai người giao hợp, nhẹ nhàng tát một cái vào miệng huyệt, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt và đau đớn kéo về làm tiêu tan thần trí Trì Yến, “Lỗ da^ʍ sảng khoái đến co giật run rẩy, nước phun đến nỗi ga giường đều ướt đẫm, còn khóc đến ủy khuất như vậy làm gì?”
Khóe mắt Trì Yến đỏ bừng nhìn anh, ngón tay thon dài cào loạn vặn vẹo ở trên giường, bởi vì không cách nào thừa nhận quá nhiều kɧoáı ©ảʍ mà lung tung lắc đầu —— Tựa như đang phủ nhận năng lực khi trên giường của Quan Hạo vậy.
Quan Hạo híp mắt, người đàn ông tố chất thân thể dị thường cường hãn đột nhiên hung hăng bổ nhào vào cậu, dường như muốn đánh bay Trì Yến văng ra ngoài, hắn giống như đóng cọc hung ác làm khô ráo, tựa hồ muốn đem huyệt non kia vắt khô thành thịt băm dâʍ ɭσạи.
Trì Yến bị làm đến lắc lư từng trận, giống như chiếc lá trôi nổi trong biển rộng, chỉ có thể để cho người đàn ông trên người muốn làm gì thì làm.
Lỗ huyệt vốn non nớt đã bị làm đến mềm rục, huyệt khẩu mở rộng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, đôi môi đỏ au như hoa hồng không cách nào khép lại, mang theo tính khí thô to mặc cho người ta tàn sát bừa bãi.
Trì Yến sắp bị người đàn ông tàn nhẫn này làm cho phát điên, anh giống như sói đói không biết thỏa mãn, thể lực tốt đến mức có thể đem cậu gϊếŧ chết trên giường.
Đau đớn lúc ban đầu kịch liệt tản đi, truyền đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến không thể bỏ qua, lỗ huyệt lẳиɠ ɭơ bị làm cho co giật từng trận, đồng thời kɧoáı ©ảʍ lại mãnh liệt từng chút từng chút.
Trì Yến cảm thấy mình sắp mất đi tri giác, bị làm đến trợn trắng mắt, chỉ có lỗ huyệt vừa chua xót vừa mềm mại, ở dưới háng đàn ông rêи ɾỉ không ngớt, giống như thú cái phát tình, không quan tâm mà ở dưới thân của giống đực mở rộng chân ra, bị anh rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, mang thai đứa con của dã thú.
Trì Yến không biết mình đã phun bao nhiêu lần, cậu nghe thấy tiếng trêu ghẹo của Quan Hạo cười nhạo cậu quá nhiều nước.
Thẳng đến khi ga giường đã thấm hút quá nhiều dâʍ ɖị©ɧ, trở nên ướt sũng, vắt thế nào cũng không khô được, Quan Hạo mới rút ga giường ra, chỉ để lại tính khí tiếp tục chơi cậu.
Hai chân Trì Yến mở rộng, hạ thân hỗn độn ướŧ áŧ nhìn không sót lại một chút nào, trơ mắt nhìn tấm ga trải giường ướt đẫm từng chút từng chút từ trong tầm mắt của mình mà rút ra.
Quan Hạo nhìn chằm chằm vào thịt huyệt bị mở ra, giống như đóa hoa nở rộ, không chút thỏa mãn nuốt nuốt nước miếng.
Quan Hạo ôm Trì Yến ngồi lên trên người mình, từ dưới lên trên từng chút từng chút mà chống đỡ vào cậu.
Tư thế này tiến vào rất sâu, sâu đến mức qυყ đầυ đυ.ng phải t.ử cu.ng nhỏ sâu trong cơ thể, kêu gào muốn cắm vào chỗ thoải mái hơn.
Thậm chí Trì Yến còn nhìn thấy bụng mình nổi lên đáng sợ, thanh niên với tóc đen sợ hãi nhắm hai mắt lại, không dám nhìn dáng vẻ mình bị chơi đến bụng gồ lên.
Cho dù biết rõ cái miệng nhỏ nhắn bên trong kia đóng chặt lại, sẽ không bị Quan Hạo dễ dàng chen vào, Trì Yến vẫn sợ đến phát khóc.
“Không cần... Quá sâu... A... Chậm một chút a... Không... Quan Hạo... Anh rút nó ra... Đừng cắm t.ử cu.ng... Quan Hạo, cút… Khốn nạn ... Không cần…”
Trong lúc Trì Yến cầu xin cùng với tiếng thét chói tai, thì Quan Hạo lại ra lệnh, “Gọi là chồng.” Giống như Trì Yến ngoan ngoãn gọi anh là chồng, thì sẽ đáp ứng thỉnh cầu của cậu.
Trì Yến bị hoảng hốt, cậu nghĩ, đàn ông thật sự rất thích nghe người khác gọi là chồng, rõ ràng hai người chỉ là tình duyên mong manh của tận thế, anh cũng muốn nghe người khác gọi là chồng.
“Chồng ơi... A a... Tha cho em... Chậm một chút a a…”
Lại không nghĩ Quan Hạo càng thêm kích động, mở rộng nơi giao hợp mà ra vào, dương vậ.t tím đen ở trong thịt huyệt đỏ tươi mềm mại luôn đâm rút, thậm chí là mỗi một lần rút ra đều có nước chảy tung tóe, thiếu chút nữa làm cho Trì Yến muốn ngất đi.
“Chồng à... Quá sâu, không cần... A a a... Đâm đến miệng t.ử cu.ng rồi a....”
Da thịt đập vào nhau mạnh mẽ, phát ra tiếng động tục tĩu ba ba, hai viên tinh hoàn đủ nặng nề va chạm vào vùng mu, lỗ nhỏ của Trì Yến đều bị anh chơi đến sưng lên, trong phòng một mảnh nóng bỏng đầy tìиɧ ɖu͙©.
Khi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Quan Hạo bắn vào, cả người Trì Yến đều run rẩy không ngừng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rửa sạch vách thịt mẫn cảm, ngay cả thịt huyệt cũng co giật từng trận, từng dòng dâʍ ɖị©ɧ chảy ra, toàn bộ phun lên qυყ đầυ dữ tợn.