"Vậy thì lát nữa cũng phải tiếp tục sướиɠ, không cho phép khóc."
Quan Hạo hơi luyến tiếc, tiểu sủng vật này rất hợp ý anh, nhưng lại đầy bụng ý xấu.
Thân hình cao lớn của người đàn ông trưởng thành đè xuống, làm cho Trì Yến phải há miệng tho to để hô hấp, không còn đường lui để phản kháng.
"Không cần sợ." Lúc ấy, Trì Yến chỉ cho rằng đây là lời dỗ dành người tình khi lên giường của người đàn ông, sau đó cậu mới biết, Quan Hạo thật sự muốn chơi hỏng cậu.
Vẻ mặt Quan Hạo hiếm khi xuất hiện sự dịu dàng, ngón tay thon dài của anh tách hai chân Trì Yến ra: "Chỉ làm một lần thôi, ngoan ngoãn một chút."
Côn ŧᏂịŧ xuất hiện trước mặt Trì Yến, giọng nói của Quan Hạo hơi khàn khàn: "Chơi phía trước hay phía sau, em tự chọn đi."
Trì Yến nuốt nước bọt một cái, cậu hiểu rõ muốn sống phụ thuộc vài người khác thì phải làm gì. Cậu chủ động cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên bàn tay khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng nõn nà l*иg vào tay Quan Hạo, dẫn dắt anh sờ vào khu vực giữa hai chân cậu.
"Anh muốn yêu huyệt nào cũng được hết..."
Trên ngón ta Quan Hạo có vết chai, sờ vào làm cho hoa môi phát đau. Hai chân Trì Yến run rẩy, cảm giác vùиɠ ҡíи của bản thân càng ướt hơn, nước da^ʍ không nghe lời mà tuôn ra.
Lúc ngón tay Quan Hạo đẩy âm môi ra rồi trêu đùa thịt non bên trong, cơ thể Trì Yến càng run rẩy dữ dội hơn, nhanh chóng nắm chặt ga trải giường.
Mãi đế khi gậy thịt chĩa thẳng vào nụ hoa của Trì Yến, kích động mà nhúc nhích, lúc này, cậu mới tỉnh táo lại, ý thức được bản thân phải đối mặt với chuyện gì.
Dương vậ.t của Quan Hạo rất to, gân guốc dữ tợn, dáng vẻ không khác cổ tay Trì Yến là bao. Qυყ đầυ to tròn làm tiểu huyệt bị nong rộng ra, cửa huyệt kéo căng đến mức trắng bệch, ngay cả một nếp gấp cũng không còn.
Trì Yến bắt đầu hoài nghi có phải bản thân kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhầm đối tượng rồi hay không, có vẻ như bị Quan Hạo cᏂị©Ꮒ sẽ không quá sung sướиɠ, cậu có khả năng sẽ bị cᏂị©Ꮒ chết mất, nhưng bây giờ hối hận cũng không còn kịp rồi. Vì vậy, cậu dùng chân quấn quanh eo của anh, chủ động nâng phần thân dưới lên, nghênh đón côn ŧᏂịŧ khổng lồ cấm vào tiểu huyệt nhỏ hẹp.
Giọng nói của Quan Hạo trở nên khàn đặc, khóe mắt cũng đỏ rực, giống như con thú dữ, cuối cùng cũng bắt đầu thưởng thức con mồi mà anh mơ ước từ lâu.
"Sẽ hơi đau, chịu đựng một chút."
"A...!"
Côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh dữ tợn nhẹ nhàng khuấy đảo mấy cái đã bị dính ướt, liên tục cắm vào rút ra thật nhanh, nó bị từng tấng thịt non bao bọc, mạnh mẽ hút vào, nhưng cũng không hề mềm lòng mà dừng lại, gọn gàng dứt khoát cắm thẳng vào tiểu huyệt non nớt.
"Đau quá... nhẹ một chút..." Ngón tay Trì Yến bấu vào cơ bắp trên lưng Quan Hạo, cậu bấm mạnh đến mức bật máu. Trì Yến đau đớn giống như bị một cây gậy sắt đã nung đỏ chọc vào người, tiếp tục cắm vào thật sâu. Cuối cùng, cậu bị xỏ xiên giống như một con cá mắc cạn bị xuyên.
"Anh... anh chậm một chút... huhu... chờ một lát hãy chơi nữa... được không..." Trì Yến khóc không ra nước mắt muốn đẩy Quan Hạo ra, cậu nũng nịu cầu xin anh.
"Không được." Quan Hạo không đồng ý thỉnh cầu của Trì Yến, trong mắt tràn ngập du͙© vọиɠ, anh chỉ chờ một khoảng thời gian rất ngắn, cảm thấy cậu không còn quá đau thì nhanh chóng ra vào: "Lát nữa sẽ hết đâu thôi."
"Lớn qua... ưʍ... ư..." Trì Yến bị Quan Hạo đè dưới thân, bị giã đến mức phải ngửa mặt lên trời, vô lực rêи ɾỉ.
Quan Hạo cắm rút vừa nhanh vừa sâu, rất nhanh, chỗ hai người kết hợp đã phát ra âm thanh nhóp nhép.
"Em quá nhiều nước, trơn trượt đến mức anh không cắm vào được." Chỉ cần là đàn ông, lúc ở trên giường đều sẽ biến thành kẻ xấu xa, cho dù người đó là Quan Hạo ngày thường luôn nghiêm túc thì cũng không ngoại lệ.
Quan Hạo rút côn ŧᏂịŧ ra, kéo ga trải giường lên rồi làu chùi tiểu huyệt chảy nước dầm dề của Trì Yến, nháy mắt, ga trải giường đã ướt nhẹp.
Sau khi lau xong,Quan Hạo cũng không lấy ga trải giường ra, ngược lại còn lấy tấm vải mềm mịn trùm lên huyệt nhỏ, giống như niêm phong rượu vậy. Gậy thịt thô to giương nanh múa vuốt trong không khí giống như một con quái vật, bất ngờ chen chúc, trực tiếp mang theo ga trải giường cùng nhau cắm vào tiểu huyệt non mềm.
"Ưʍ... ư... a... anh... không, đừng nhét ga trải giường vào... a... thật kỳ lạ..." Trì Yến bị anh cᏂị©Ꮒ đến mức sắp ngất xỉu, dị vật ma sát huyệt thịt mềm mại và nhạy cảm, mang đến một cảm giác rất kỳ lạ. Trì Yến điên cuồng lắc đầu từ chối, nhưng tiểu huyệt lại co rút, phun đầy nước da^ʍ trơn tuột.
"Lại bị nện đến lêи đỉиɦ bắn tung tóe rồi." Quan Hạo mặt không đôi sắc mà nói, giọng nói rất hờ hững, giống như chỉ đang kể lại một câu chuyện.