Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Yêu Điên Cuồng

Chương 6-1: "Em quá nhiều nước, trơn trượt đến mức anh không cắm vào được." (H)

Quan Hạo đi tắm trước, còn Trì Yến thì nằm trên chiếc giường lớn của anh, không khỏi cảm khái rằng trong căn cứ và bên ngoài quả nhiên là có sự chênh lệch.

Cuộc sống của cậu ở căn cứ An Thành đã rất tốt rồi, vậy mà phòng của Quan Hạo không chỉ lớn hơn gấp mấy lần so với chỗ ở của cậu, thậm chí bên trong còn có các loại thiết bị điện gia dụng đang hoạt động và nhiều loại thức ăn trước mạt thế.

Vẫn chưa ra à? Thế là Trì Yến tham hoan đã tự cắm hai ngón tay của mình vào cúc huyệt, khuấy đảo không nhanh không chậm, tập trung chăm sóc điểm nhạy cảm của bản thân, sung sướиɠ đến mức mặt đỏ hồng.

Lúc Quan Hạo ở trong phòng tắm đã nghe được tiếng thở dốc ngọt ngào và nũng nịu. Anh vừa bước ra, lập tức nhìn thấy Trì Yến đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không hề có chút ngại ngùng nào mà mở rộng hai chân, cắm ngón tay vào thân dưới của mình, vẻ mặt say sưa.

Trên người cậu tỏa ra mùi vị tanh ngọt quen thuộc mà Quan Hạo từng ngửi qua một lần.

Quan Hạo nhướng mày, thì ra cậu không phải một con thỏ nhỏ ngây thơ mà là con thỏ nhỏ đầy bụng ý xấu, còn thích tự an ủi chính mình nữa.

"A!" Cổ tay Trì Yến bỗng nhiên bị người giữ lại rồi kéo ra. Sau đó ngón tay lập tức bị đánh một cái thật mạnh.

"Đau... á... anh ơi... đừng đánh..." Mười ngón tay nối liền với tim, huống chi Quan Hạo còn dùng lực rất mạnh nên ngón tay Trì Yến đỏ lên, nóng rát và đau đớn.

Quan Hạo cười như không cười nhìn cậu: "Còn sờ nữa không?"

Giọng điệu của anh rất bá đạo, hoàn toàn xem Trì Yến là vật sở hữu của mình.

Trì Yến mỉm cười, ngoan ngoãn ưỡn thân dưới lên: "Em không sờ nữa, anh sờ đi."

Rất nhanh, mấy ngón tay mạnh mẽ đã bù đắp vào chỗ trống.

"Người song tính?" Bàn tay Quan Hạo lần mò đi xuống, hai ngón ta dễ dàng cắm vào, tùy ý cắm vào rút ra.

"Anh trai có thích không?" Trì Yến liếc nhìn anh, vừa như chọc ghẹo lại giống như làm nũng, khóe mắt ẩn chứa sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ dành cho Quan Hạo.

Quan Hạo không trả lời mà tỉ mỉ thăm dò cơ thể Trì Yến. Cậu thật sự được nuôi dưỡng rất tốt, thoạt nhìn gầy gò nhưng những vị trí cần có thịt thì đều mềm mại, rõ ràng là đang sống ở thời kỳ mạt thế nhưng trên người không có bất kỳ vết thương nào dù, kể cả vết thương nhỏ cũng không. Cơ thể cậu hoàn hảo giống như một món đồ gốm sứ, ngoại trừ...

"Sao vυ' lại nhỏ như thế?"

Nụ cười trên môi Trì Yến chợt đông cứng, người đàn ông này thật sự không hiểu phong tình, cho dù bạn dùng cách nào để trêu chọc thì ánh cũng không nắm bắt được.

"Có thể sờ được là được rồi, anh sờ nhiều một chút thì nó sẽ to thôi." Trì Yến ôm cổ Quan Hạo, thổi khí vào tai anh: "Vυ' lớn rồi thì sẽ cho anh bú sữa."

"Cái này là do em tự nói đấy." Quan Hạo không mặn không nhạt đáp một tiếng, để Trì Yến không sinh ra lo lắng rằng "anh sẽ không thật sự làm chuyện đó".

"Đúng vậy... cho nên... anh phải sờ nhiều vào, vυ' sẽ lớn lên... nhẹ một chút... ngón tay giỏi quá, sâu hơn chút nữa ..."

Lúc Quan Hạo đang cắm rút, ngón tay ướt đẫm đã có thể kéo ra từng sợi chỉ bạc. Anh cảm thấy khuếch trương như thể là được rồi, định rút ngón tay ra, nhưng Trì Yến lại kẹp chặt không buông.

"Thoải mái quá... cắm nữa đi anh..." Trì Yến bày ra vẻ mặt hoàn toàn chìm đắm, thậm chí còn vặn vẹo cơ thể, kẹp chặt ngón tay Quan Hạo hơn, khi anh rút tay còn tạo ra âm thanh dính nhớp, cuối cùng phun nước da^ʍ lên ngón tay Quan Hạo.

Dáng vẻ hưởng thụ của cậu làm cho Quan Hạo hoảng hốt, chợt nảy sinh cảm giác có gì đó sai sai. Đây là tiểu sủng vật của anh mà, sao lại giống như anh đang phục vụ cậu thế này?

"Rất thoải mái sao?"

Cánh tay săn chắc, mạnh mẽ nắm cổ Trì Yến, Quan Hạo từ trên cao nhìn xuống cậu.

Màu da của Quan Hạo rất tối, hoàn toàn đối lập với làn da trắng nõn của Trì Yến, thân hình anh cũng cao lớn, làm cho cậu càng có vẻ nhỏ nhắn hơn.

Quan Hạo cũng không thuộc loại vô cùng to con, nhưng bắp thịt và cơ bụng của anh rất săn chắc, cánh tay cường tráng mạnh mẽ, giống như một con báo săn mồi, toàn thân tràn đầy sức mạnh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Điều này khiến Trì Yến có cảm giác bị áp bức, làm cho cậu hơi choáng váng, người đờ đẩn. Trông cậu giống y như một con thú nhỏ rất nghe lời, nghiêng đầu liếʍ láp cánh tay Quan Hạo: "Sướиɠ..."

Đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ cánh tay, làm cho Quan Hạo cảm thấy tê dại, trên mặt anh lập tức xuất hiện biểu cảm kỳ dị, phảng phất như hài lòng nhưng lạ mang theo một chút chịu đựng.

Côn ŧᏂịŧ dưới háng của Quan Hạo cương cứng đến mức đau đớn, cách một lớp quần vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng mà nó tỏa ra. Dường như nó đang cảm nhận được sự quyến rũ mạnh mẽ, không cần trải qua quá trình thủ da^ʍ cũng bất ngờ nảy lên.

Trì Yến cực kỳ giống một con thú cưng nhỏ, thích liếʍ láp đồ vậy. Cậu liếʍ cổ tay anh, rồi di chuyển đến cằm, cổ, lúc này thì ngay cả cánh tay cũng được liếʍ.