1. Mỹ nhân tâm cơ giống như hoa tố thi.
____
Hôm nay là ngày căn cứ An Thành mở cửa buôn bán mỗi tháng một lần, thức ăn bên trong đó rất hiếm và phong phú - đối với những người sống sót tới An Thành mà nói rất phong phú, nhưng đối với tiểu đội có thực lực hùng mạnh tới từ Hải Thành do Quan Hạo dẫn dắt nó lại đần độn vô vị.
Phương Hành một ngụm lại một ngụm đổ thức ăn vào trong miệng, hiển nhiên đối với thức ăn rất không vừa lòng.
"Đại ca đại ca, mau nhìn!" Đột nhiên Phương Hành giống như nhìn thấy một món đồ chơi thú vị nào đó, tinh thần như lên dây cót, không ngừng nói.
Những người khác đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà ăn thức ăn, dám cùng đại ca nói chuyện tào lao cũng chỉ có mình Phương Hành.
Quan Hạo có chút không kiên nhẫn theo phương hướng hắn nói, ánh mắt ngưng đọng, không chút kiêng kị mà nhìn thêm vài lần, mới chậm rì rì thu hồi tầm mắt.
Trì Yến cũng không quá cao, tầm 1m75, nhưng một chút cũng không bị chìm trong đám người cao lớn có dị năng giả, rất thu hút ánh nhìn.
Cậu ta lớn lên trông rất non, mặt trắng như tuyết, tóc đen nhu thuận rủ xuống, thoạt nhìn giống như một đứa bé ngoan ngoãn, các đường nét trên khuôn mặt được trau chuốt tỉ mỉ, không đậm không nhạt, gãi đúng chỗ ngứa, khiến người ta chỉ liếc nhìn một cái cũng bị kinh diễm đến ngây người - đặc biệt còn là ở mạt thế, rất hiếm khi nhìn thấy mỹ nhân được nuôi đến tốt như thế.
Ngay cả người đàn ông lãnh đạm như Quan Hạo cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần.
Phương Hành cười, người khác có khả năng không biết, nhưng hắn và Quan Hạo là anh em nhiều năm, hắn rất rõ ràng.
Quan Hạo thích kiểu người như này, lớn lên nhìn thanh thuần ngoan ngoãn, khi chơi thì vừa mềm vừa ngọt, một đôi chân trắng nõn quấn ở trên eo, bị nện đến khóc lóc xin tha.
Mỹ nhân nhỏ bé như vậy không thích hợp với một người đàn ông có tính kiểm soát và chiếm hữu cao như Quan Hạo.
Năm thứ hai sau khi tận thế ập đến, khắp nơi trên thế giới đều hỗn loạn hoang vắng, vật tư vô cùng thiếu thốn, loại căn cứ nhỏ giống như An Thành sẽ không có dị năng giả có thực lực mạnh đóng quân, nên chỉ có thể tổ chức thành đoàn thu thập vật tư, nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ chết bên ngoài căn cứ.
Hôm nay nhóm dị năng giả trở về sau nhiều ngày ở bên ngoài thu thập vật tư, hiếm có khi nhà ăn nổi lửa nấu chút thức ăn, mùi hương bay vào trong mũi, ở mạt thế có thể trực tiếp làm người ta thèm tới khóc.
Tất nhiên, những thực phẩm này phải mua bằng phiếu mua gạo, người bình thường không thể mua được, có thể xuất hiện ở chỗ này, cơ bản đều là dị năng giả.
Ở trong đám người loang lổ vết bẩn và vết máu, Trì Yến lại gọn gàng sạch sẽ, có cảm giác không nhiễm bụi trần.
Quan Hạo đã dời tầm mắt đi rồi, nhưng Phương Hành vẫn còn nhìn chằm chằm vào Trì Yến: "Là dị năng giả sao?"
Quan Hạo mặt vô cảm đưa muỗng thức ăn vào trong miệng, "Trên người cậu ta không có dấu vết đã sử dụng dị năng giả."
Khi một người sử dụng dị năng giả, chắc chắn sẽ lưu lại năng lượng dao động trên người mình, điều này rất dễ dàng bị người có dị năng cường đại hơn nhìn ra.
"A...?" Chuyện này khiến Phương Hành thật sự trợn tròn mắt, bởi vì người không có dị năng gần như không thể xuất hiện ở nơi tiêu phí cao như này, hơn nữa lại còn sạch sẽ chỉnh tề.
Mà lúc này Trì Yến đang bưng hộp cơm của mình lại đây tìm chỗ ngồi.
Dù sao cũng là ở mạt thế, ý thức đạo đức của mọi người đều rất kém, mang theo đồ ăn thơm như thế về nhà, trên đường rất có khả năng sẽ xảy ra cướp bóc linh tinh, vẫn nên ăn xong ở đây rồi đi sẽ tương đối an toàn hơn. Đặc biệt là đối với người không có dị năng giả như Trì Yến mà nói.
Tuy nhiên, căng tin tạm thời này không lớn, nhóm dị năng giả khó có khi được thả lỏng, đều tốp năm tốp ba tụ tập cùng nhau ăn uống, lớn tiếng vui đùa, liếc mắt nhìn lại cư nhiên không còn chỗ trống.
Trì Yên bưng đồ ăn đi ngang qua bọn họ, chậm rãi tìm.
Cái mũi Phương Hành giật giật, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng mờ ám.