Ma Vật Tế Đàn

Chương 48: Khách tới chơi

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

---

Hai mắt vô cùng đau đớn, Phương Bình lấy tay ôm mặt nhắm chặt mắt. Phải mất một lúc sau, cảm xúc đau nhức này mới dần biến mất.

Hắn nhìn vào trong gương, trên đôi mắt của bản thân bây giờ tràn ngập tơ máu, rất giống với một người đã thức trắng mấy đêm không ngủ.

“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta chỉ là đạt được huyết mạch giới hạn của Mangekyou Sharingan, nhưng lại không có thể đạt được năng lực tiến hóa của Mangekyou Sharingan, thậm chí mở ra tam luân nhãn cũng không được?”

“Không, có lẽ là do thực lực hiện tại của ta còn quá thấp, nên vẫn chưa sử dụng được năng lực tiến hóa của Mangekyou Sharingan, cũng như mở ra tam luân nhãn!”

Phương Bình phán đoán trong đầu, có lẽ là tế đàn trao cho hắn năng lực chính là một Mangekyou Sharingan đã hoàn chỉnh của Uchiha Shisui. Tế đàn đã trực tiếp làm điều này mà không phải chỉ giúp hắn đạt được con mắt vừa thức tỉnh Mangekyou Sharingan.

Loại này năng lực giống như là cấy ghép một con mắt khác như vậy, giống như Danzo đã từng cướp đi một mắt của Uchiha Shisui mà gắn vào mắt mình, thì hắn ngay lập tức đã sở hữu năng lực của con mắt có Mangekyou Sharingan.

Do là cấy ghép vào mà không phải là thức tỉnh, do đó hắn không cần phải làm như Uchiha Shisui lúc ban đầu, chầm chậm khai phá sức mạnh của con mắt này, sau đó đến mức mạnh nhất mới có thể tiến hóa thành Mangekyou Sharingan.

Lời giải thích cho việc hắn không vận dụng được những kĩ năng này chính là vì giới hạn về thực lực, hắn còn quá yếu để thi triển ra chiêu thức cường đại như vậy.

“Xem ra hiện tại ta không thể sử dụng ra tam luân nhãn cùng với tuyệt chiêu của con mắt Mangekyou Sharingan. Không biết, nếu ta đột phá Nhị giai Giác Tỉnh giả, liệu có thể thi triển ra hay không?”

Hiện tại, trong lòng Phương Bình cũng có một chút tiếc nuối mà suy nghĩ.

Hắn bây giờ giống như nhập vai vào một nhân vật trong thế giới game, lại đang được sở hữu một cái Thần Bình cực mạnh, nhưng sử dụng lại rất tốn ma lực.

Thần khí này bá đạo đến mức, có thể sở hữu bốn công năng, hai cái đầu phải cố lắm mới sử dụng được. Còn về hai cái sau thì hắn chỉ có thể chảy nước miếng mà thèm.

Nghỉ ngơi hai ngày liền, đôi mắt Phương Bình mới dần trở lại bình thường, vết sưng cũng dần dần mới biết mất.

Trong hai ngày này, Phương Bình vẫn luôn suy nghĩ về thiên phú kế tiếp mà bản thân muốn lựa chọn.

“Hiện tại những thiên phú và năng lực mạnh mẽ ta đã có rất nhiều. Cái cần thiết bây giờ chính là cảnh giới, để có thể sử dụng được những sức mạnh này.”

“Muốn để cho cảnh giới nhanh chóng tăng lên, chỉ có thể nhờ vào loại thiên phú giúp ích về mặt tăng tiến ma lực, giúp ma lực nhanh chóng trưởng thành. Vậy lần hiến tế Ma Vật sau này, ta nên tập trung vào việc chọn thiên phú phát triển.”

Lấy sự hiểu biết của Phương Bình mà nói, thiên phú phát triển đại biểu cho tốc độ tăng lên của thực lực cũng như giới hạn cuối cùng mà người đó có thể đạt được.

Ví dụ như lúc ban đầu khi thiên phú phát triển còn yếu kém, hắn tu luyện nguyên một tháng thời gian cũng không cảm nhận được thực lực của bản thân tăng lên bao nhiêu.

Mà khi hắn có thể làm thiên phú phát triển tăng lên đến bậc Ưu đẳng, thì tốc độ tu luyện tăng lên rất nhiều. Trong vòng một tháng thực lực hắn tăng lên còn nhiều hơn so nửa năm trước cộng với nhau, đến đây mới thấy rõ được tầm quan trọng của thiên phú trưởng thành.

Trong mắt của Phương Bình, thiên phú trưởng thành không hề yếu hơn so với bất cứ loại năng lực nào khác.

Cho dù nắm giữ thật nhiều năng lực trâu bò mà lại không có đủ cảnh giới tu vi để thi triển ra, kết quả cũng chỉ là tay trắng.

Chỉ có khi cảnh giới đủ cao, lại sở hữu những năng lực mạnh mẽ, lúc này những kĩ năng đó mới chân chính phát huy ra được giá trị của bản thân.

“Ừm……?”

Bỗng nhiên, Phương Bình cảm giác thấy cái gì đó. Hắn khôi phục lại tinh thần từ trong suy nghĩ miên man, đôi mắt hiện lên vẻ đề phòng.

Có đến mấy tên Giác Tỉnh giả đang xuất hiện ở dưới lầu, trong đó còn có một người phát ra khí tức làm hắn cảm giác tim đập nhanh. Kẻ này kém nhất cũng là một tên Tam giai Giác Tỉnh giả.

Nếu là đang ở một tổ chức lớn như Khoa Ma Vật Đối Sách xuất hiện kẻ có cảnh giới cao như vậy, hắn cũng sẽ không quá bất ngờ. Nhưng lúc này, nhiều Giác Tỉnh giả như vậy tới nhà của hắn, chuyện này rõ ràng là không bình thường.

Phản ứng đầu tiên của hắn là nhanh chóng trốn vào trong cánh cửa không gian để tạm thời tránh né đi.

Cho dù hắn mới thức tỉnh được con mắt Mangekyou Sharingan của Uchiha Shisui, thực lực tăng lên rất nhiều. Thế nhưng điều này cũng chưa đủ làm cho hắn ảo tưởng sức mạnh, đến mức có thể chống lại một kẻ có cảnh giới Tam giai Giác Tỉnh giả, thậm chí mạnh hơn.

Tuy vậy rất nhanh hắn đã dừng thân hình lại. Bởi vì hắn phát hiện những người tới rất đông, nhưng lại không có ai định ẩn nấp để vây công hắn, mà là đường đường chính chính đi theo bậc thang tiến về cửa nhà của hắn.

Đông, đông, đông!

Tiếng gõ cửa vang lên, hiển nhiên đoàn người đã đi tới trước cửa. Họ cũng không có phá cửa mà rất lịch sự đập cửa để thông báo.

Do dự một chốc, Phương Bình quyết định đi ra mở cửa, nhưng trong lòng lại đề phòng đến cực độ. Nếu như chút nữa đối phương có động tác gì không đúng, hắn sẽ ngay lập tức trốn vào cánh cửa không gian.

Cửa phòng mở ra, xuất hiện trước mắt Phương Bình là một soái ca. Kẻ này rất anh tuấn, thập phần đẹp trai, đẹp đến mức khiến cho Phương Bình phải cảm thấy gato. (Ed: Muốn ** người ta hay gì?)

Hơn nữa, Phương Bình cũng nhận ra người này. Hắn là tộc nhân của dòng chính trong Diêu gia, trong lần hắn lẻn vào Diêu gia để dò xét đã từng nhìn thấy đối phương.

Không thể không nói là tên này thực sự là một dân chơi chính hiệu. Theo thông tin mà hắn biết, kẻ này và một số người phụ nữ đang có chồng, quan hệ là siêu siêu thân thiết.

Mà ở sau lưng tên đẹp mã này là một người nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhìn bề ngoài rất là bình thường, không hề có điểm nổi bật nào. Nhưng ánh mắt Phương Bình lại nhìn hắn rất chăm chú.

Bởi vì, đối phương chính là kẻ duy nhất phát ra khí tức đạt tới Tam giai Giác Tỉnh giả, thậm chí là mạnh hơn mà trước đó Phương Bình cảm giác được.

“Phương tiên sinh, xin chào ngươi! Chúng ta mạo muội không có xin phép trước mà tới quấy rầy. Xin tự giới thiệu, ta là tộc nhân dòng chính của Diêu gia tên là Diêu Tuấn.”

“Các vị, xin mời vào trong nhà!”

Không đưa tay tát vào mặt kẻ đang tươi cười. Đối phương lễ phép lịch sự như vậy đối với mình, bản thân Phương Bình cũng không thể nào không tỏ ra lễ phép. Nếu như chính hắn không chú ý lễ nghĩa, chính là vô duyên vô cớ mà đắc tội người ta.

Tuy rằng hắn có nghi ngờ đối phương chính là kẻ đã thuê người ám sát hắn, thế nhưng chỉ là nghi ngờ chưa tới mức xác định. Có thể chuyện này cũng không phải do đối phương hay gia tộc của hắn làm ra.

Dẫn mấy người vào trong phòng khách, rót cho mỗi người một chén trà. Sau đó Phương Bình ngồi xuống ở vị trí đối diện Diêu Tuấn mà nói ra.

“Nếu các vị là vì chiêu mộ hay mời chào ta thì ta xin được phép nói tạ lỗi. Chắc chắn mấy vị cũng biết được, ta đã từ chối lời mời từ bảy gia tộc khác. Thú thật, ta không có ý định muốn gia nhập gia tộc nào.”

“Phương tiên sinh hiểu lầm. Mặc dù ta rất muốn mời ngươi trở thành khách đặc biệt cho Diêu gia ta, nhưng nếu như Phương tiên sinh không muốn, ta tự nhiên sẽ không gượng ép.”

Diêu Tuấn uống một ngụm trà, loại trà này mùi vị cũng không phải loại đắt tiền nên không mấy ngon miệng, làm hắn nhíu lông mày, nhưng sau cùng vẫn nuốt xuống.

“Hôm nay ta tới đây chính là vì lần trước Phương tiên sinh bị ám sát.”

“Lần gặp ám sát trước đây?”

Phương Bình hiển nhiên là cảm thấy rất bất ngờ, nhìn vào đối phương. Diêu gia cũng là một trong những đối tượng bị nghi ngờ, thế mà lại ở trước mặt hắn nói ra điều này, thực làm cho hắn không nghĩ tới.

Đương nhiên, chỉ như vậy, hắn cũng sẽ không loại bỏ Diêu gia ra khỏi đối tượng hoài nghi. Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoài mặt nói tốt, nhưng sau lưng làm gì thì đứa nào biết, họa chăng chỉ có trời mới biết nha.

“Sau khi chúng ta nhận được tin Phương tiên sinh gặp phải ám sát liền cho người trong gia tộc điều tra việc này. Kết quả báo lại, cho biết kẻ ám sát người chính là Nhiễm Minh. Thân phận bên ngoài của hắn là một liệp ma nhân, nhưng thân phận ẩn giấu chân thực lại là một tên sát thủ của tổ chức Địa Ngục Hỏa.”

Diêu Tuấn thanh âm hơi hơi nghiêm trọng mà nói.

“Là người của Địa Ngục Hỏa?”

Phương Bình khuôn mặt biến sắc, có một ít kinh ngạc, cũng có một ít hoài nghi.

Hắn kinh ngạc về thân phận của tên Nhiễm Minh vừa mới xuất hiện này. Hắn cũng nghi ngờ, liệu có phải Diêu Tuấn đã điều tra sai rồi hay không, hay hắn đang cố ý muốn lừa bản thân.

Nếu Nhiễm Minh thật sự là một tên sát thủ của Địa Ngục Hỏa, những lời ép cung trước đây đạt được cũng không chắc là sự thật. Vì vậy, còn chờ xem xét lại.

Còn nếu như Phương Tuấn đang muốn lừa hắn, vậy mục đích là gì? Muốn hắn cùng tổ chức Địa Ngục Hỏa đối địch? Hay lại là vì lý do khác.