Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 36

Tiểu gia hỏa ánh mắt do dự mà nhìn cô, nghĩ tới nghĩ lui, lại không muốn đi qua. Hai chân rối rắm cọ vào nhau, lông mày cũng nhăn tít lại.

“Có đùi gà, có thịt chua ngọt, còn có tôm chưng trứng nhóc thích ăn, Hạo Hạo không đói bụng sao?”.

Tay Tiểu Hạo Hạo che lại bụng, bé cảm giác trong bụng trống rỗng, vô cùng đói.

Tô Duyệt đi qua dắt tay bé tới chỗ sô pha, “Ngoan ngoãn ngồi ăn đi, nhóc không ăn sẽ sinh bệnh, sinh bệnh liền không thể chiếu cố ba ba.”

“Hạo Hạo muốn chiếu cố ba ba.”.

“ Đúng, vậy nhanh ăn cơm nào.” Tô Duyệt đem muỗng nhỏ nhét vào tay bé.

Tiểu Hạo Hạo là thật sự đói bụng, ban nãy chỉ ăn một miếng bánh kem, buổi chiều lo lắng cho ba ba cơm cũng chưa có ăn, hiện tại có đùi gà và thịt bé thích, Hạo Hạo hít hít nước miếng, bắt đầu ăn cơm.

Tô Duyệt cong môi cười, đã xử lý được phiền phức nhỏ, còn phiền phức lớn nữa thôi.

Phiền phức lớn tương đối khó dỗ.

Cô đi đến giường bệnh, bắt đầu thu xếp đồ ăn, mùi đồ ăn mê người lập tức tràn ngập trong phòng bệnh.

Tô Duyệt nhấp môi, nhìn về phía Giang Từ đang nhắm chặt mắt, cô cũng không muốn quan tâm anh, tính tình không tốt lại còn xấu với mù, hiện tại còn hoài nghi hảo tâm của cô. Bất quá, nghĩ đến phía biệt thự vẫn còn tổ chức yến hội, ở phòng bệnh lại thanh thanh lãnh lãnh, Tô Duyệt cảm thấy cơn tức cũng tiêu hơn phân nửa.

Hơn nữa, từ khi vàobệnh viện, trừ bỏ người hầu tới đưa quần áo thì Giang gia vẫn luôn không có người tới thăm, tựa hồ bọn họ căn bản là không lo lắng Giang Từ chết hay sống. Cô làm vợ anh, nếu cô cũng tức giận rời đi thì anh cùng Tiểu Hạo Hạo thật đúng là không biết ở bệnh viện sẽ trôi qua như thế nào nữa.

Tô Duyệt mím môi, việc Giang Từ đột nhiên dị ứng có phải bởi vì mình hay không, chuyện này cô sẽ điều tra rõ.

“Giang Từ, ăn cơm.” Cô đi đến đầu giường bên kia, nhỏ giọng nói: “ Cho dù anh có trách tôi thì cũng phải ra ăn cơm. Tôi......”

Giang Từ đột nhiên mở to mắt làm Tô Duyệt sợ tới mức im bặt.

Anh ngồi dậy, cặp chân thon dài nhấc lên, thanh âm lười nhác, “ Cô nói nhiều quá đấy, cô cho rằng tôi sẽ không ăn cơm sao? Vậy thì tôi càng muốn ăn.”

Giang Từ lấy đũa, “Nếu tôi là bởi vì cô mà phải vào bệnh viện, vậy trong khoảng thời gian này cô phải chiếu cố tôi thật tốt, chờ tôi khoẻ rồi, cô có thể cút.”

Tô Duyệt sửng sốt, rời khỏi Giang Từ sao?

......

Bởi vì là phòng bệnh vip nên nơi này thiết bị đầy đủ hết, còn có giường ngủ cho người nhà bệnh nhân, nhưng Tô Duyệt nghĩ đến trẻ con sức khỏe không tốt, không thích hợp thời gian dài ở trong bệnh viện. Hiện tại Giang Từ đã đã tỉnh, cô gọi quản gia cho người tới đem Tiểu Hạo Hạo đón về, hơn nữa luôn dặn dò người hầu chiếu cố bé thật tốt.

Trước khi rời đi, Tiểu Hạo Hạo đứng ở giường bệnh nước mắt ngắn nước mắt dài, “Ba ba, ba phải chiếu cố chính mình thật tốt a, Hạo Hạo sẽ ngoan ngoãn.”

“ Ừ.” Giang Từ lên tiếng, “ Qua hai ngày nữa ba sẽ trở về.”

Được ba ba đáp lại,mắt Tiểu Hạo Hạo lập tức sáng ngời, dùng sức gật đầu nhỏ, miệng cười đến vui vẻ, “Hạo Hạo chờ ba ba trở về.”

Bóng đêm dày đặc, bầu trời đầu hạ đầy sao, toàn bộ thành thị lâm vào đêm đen, trái ngược với ban ngày ầm ĩ ồn ào, ban đêm lại có cảm giác yên tĩnh không nói nên lời.

Tô Duyệt từ toilet đi ra, cô mới vừa tắm rửa xong, trên người vẫn còn hơi nước ẩm ướt, cô đem quần áo bẩn cất vào trong túi giặt, sau đó cầm khăn lông lau tóc.

“Lại đây đỡ tôi, tôi muốn đi tắm.”

Thanh âm lười nhác vang lên.

“Đã biết.” Nơi này không phải biệt thự Tiểu Dương , Giang Từ không quen thuộc hoàn cảnh, vị trí ở đây nên mỗi một bước đi đều cần cô dẫn đường.

Tô Duyệt buông khăn lông, bước nhanh tới. cô hạ vòng eo, định vươn tay cầm lấy cánh tay Giang Từ nhưng ánh mắt chợt dừng lại trên mu bàn tay mình, mới qua mấy giờ, bên trên đã trở nên hồng tím, ngày mai chắc chắn còn ghê hơn.

Trước kia cô sợ đau nhất, hơn nữa thân thể mỏng manh vô cùng, đυ.ng mạnh một chút cũng thực dễ dàng bị ứ máu, hoặc là để lại sẹo, cho nên cô đặc biệt yêu quý thân thể cùng làn da của mình. Không nghĩ tới, thân thể nguyên chủ cũng mỏng manh giống cô, mới va chạm một chút cô đã đau đỏ mắt, đúng là ở gần Giang Từ chắc chắn không có chuyện gì tốt cả.

Tay cô nắm lấy cánh tay Giang Từ.

“ Cô vừa rồi không ăn cơm à?” Giang Từ không chút để ý mà cười lạnh một câu. Khi dị ứng anh toàn thân vô lực, hiện tại còn chưa có hoàn toàn khôi phục hồi lại. Mà Tô Duyệt không bị làm sao mà tay lại yếu ớt hơn cả anh, hoàn toàn không nâng nổi hắn.

Tô Duyệt mím môi, lặng lẽ trừng mắt nhìn anh một cái, lẩm bẩm oán giận nói: “Không có cách nào a, buổi chiều tay của tôi bị anh ném đập vào tủ, hiện tại vẫn còn đau đây này.”

“Nếu không, tôi tìm hộ công tới giúp anh nhé?”

“Tô Duyệt......”

thanh âm Giang Từ lười biếng kéo dài,

bàn tay trực tiếp ôm eo Tô Duyệt, mượn thân thể của cô đứng lên. môi mỏng cười lạnh, hắn mở miệng: “Đừng có dùng mánh khóe với tôi, đây không phải là đang đỡ tôi sao? Đi, mang tới toilet.”

Tô Duyệt hiện tại 120 cân, đối lập với lúc trước 155 cân, vòng eo là gầy đi hai ba vòng. cánh tay anh giống như sắt gắt gao ôm chặt eo cô, khó chịu vô cùng.

“ Anh đừng dùng sức như vậy, tay thả lỏng một chút, được không?” tay anh được đúc từ sắt thép sao?

Giang Từ nhéo nhéo eo cô, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được, nhớ rõ trước kia eo cô thô to, còn có thịt thịt, mềm không chịu được, hiện tại vẫn là thực mềm, nhưng một tay anh đã có thể dễ dàng ôm trọn.

Nàng đột nhiên gầy nhiều như vậy?

Giang Từ hừ hừ, buông lỏng tay đặt lên trên vai Tô Duyệt, cứ như vậy, hai người khoảng cách càng thêm gần sát.

Tóc Tô Duyệt vẫn còn ẩm ướt, Giang Từ dựa gần lại, anh không chỉ ngửi thấy được mùi thơm ngào ngạt mà một bên mặt còn bị tóc cô làm ướt.

Ẩm ướt, mềm mại, mặt anh vốn dĩ đã ngứa nay càng ngứa hơn.

Giang Từ không vui mà nhấp môi.

Tô Duyệt đem Giang Từ mang vào toilet, giúp anh mở máy nước nóng xong liền đi ra. Cô cầm lấy khăn lông tiếp tục lau tóc, mới lau được một nửa Giang Từ lại gọi, “Tô Duyệt, quần áo của tôi đâu?”

Không xong, quên chuẩn bị quần áo cho Giang Từ rồi.

Cô vội vội vàng vàng cầm lấy đồ bệnh nhân nói, “Quần áo đây, anh mở cửa đi.”

Giang Từ đúng lý hợp tình nói “ Tôi nhìn không thấy cửa, cô tự đi vào đi.”

Tô Duyệt: “......”