Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 30

Từ trung tâm thương mại đi ra, Tô Duyệt mang theo Giang Từ cùng Tiểu Hạo Hạo tới xe.

Vừa rồi còn không cảm thấy gì, hiện tại yên tĩnh, Tô Duyệt mới cảm thấy cánh tay bị trầy da hơi nhói đau, về nhà phải bôi thuốc mới được, cũng không biết có để lại sẹo không nữa.

“Đau đau.” Giang Hạo Duyên nhìn thoáng qua tay Tô Duyệt, nãi khí nói.

“Đúng vậy, Tiểu Hạo Hạo giúp dì thổi thổi thì sẽ không đau.” Tô Duyệt chọc bé.

Tiểu gia hỏa dẩu dẩu miệng nhỏ thổi vài cái.

“Cảm ơn Tiểu Hạo Hạo a, hình như không đau nữa rồi này.” Tô Duyệt cười nói.

khuôn mặt Tiểu gia hỏa hiện lên vẻ ngượng ngùng, lại kiêu ngạo, “Không cần khách khí.”

Mà Giang Từ dựa bên cửa sổ, lông mi hơi mang theo sự lạnh lẽo, cả người giống một tòa băng sơn ngồi ở kia, như muốn nói: người sống chớ lại gần.

“Vì sao đẩy tôi ra?”

Tô Duyệt ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ một chút mới hiểu lời anh nói, “Thấy anh gặp nguy hiểm, chẳng lẽ tôi không nên đẩy anh ra sao?” cô cười cười, kỳ thật tính cách cô ích kỷ, vô cùng yêu quý bản thân mình, nếu là việc rất nguy hiểm, ảnh hưởng đến tính mạng thì cô tuyệt đối sẽ không lao ra đỡ.

môi mỏng hơi hơi buông ra, Giang Từ xì một tiếng: “Là cô muốn giúp tôi nên đừng mong tôi sẽ cảm ơn.”

“Nga.” Tô Duyệt ngữ khí tùy ý, “ tôi cũng không trông cậy vào anh sẽ cảm kích a.”

Cô chỉ cầu hắn không cần tức giận là được.

Trở lại biệt thự thì đã gần chạng vạng, tà dương chiếu vào trong rừng trúc, vẻ đẹp yên bình khiến lòng người thoải mái không ít.

Tô Duyệt kinh ngạc khi nhìn thấy một nam một nữ đứng ở bên ngoài.

“Giang Từ, cậu trở về trễ một chút phỏng chừng sẽ không gặp được chúng tôi đâu.” trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười nhạt, có vẻ ôn nhuận dễ gần, “ Tôi nghe người hầu nói cậu đi ra ngoài, thật đáng kinh hãi.”

Giang Từ không cần Tô Duyệt kéo cánh tay liền có thể tự nhiên như thường mà đi đến biệt thự, dưới chân chỗ nào có chướng ngại vật anh đã vô cùng rõ ràng.

“ Do cậu tới sớm.” Anh lạnh lùng nói.

“Này còn không phải bởi vì có người muốn gặp cậu sao.” Lục Thần Lễ đẩy mắt kính gọng vàng, nói.

Bên cạnh Tống Niệm Nguyệt tươi cười thanh nhã, “Giang Từ, đã lâu không gặp.”

Vào bên trong, Lục Thần Lễ kinh ngạc mà đánh giá chung quanh một phen, đối lập với dĩ vãng âm trầm ngột ngạt, hiện tại phòng Giang Từ không chỉ sáng hơn mà trong bình hoa còn cắm mấy cành trúc.

Hiện tại mới giống nơi mà con người ở chứ.

Lục Thần Lễ muốn tiến hành kiểm tra thường lệ đôi mắt của Giang Từ , lại bị Giang Từ gạt đu, “ Xem vết thương chỗ cánh tay cho cô ấy đã .”

“ Hửm?” Lục Thần Lễ nghi hoặc.

Tiểu Hạo Hạo ở bên cạnh nhịn không được mở miệng, thanh âm non nớt chỉ vào tay Tô Duyệt, “Lục thúc thúc, xem tay, đau đau.”

Lục Thần Lễ lúc này là thật sự sửng sốt, có người nói Giang Từ cùng người phụ nữ Tô Duyệt cùng nhau ra ngoài, hắn kinh ngạc biết bao nhiêu, hiện tại Giang Từ thế nhưng còn muốn hắn chữa trị cho Tô Duyệt? Nhớ rõ trước kia Giang Từ cùng Tô Duyệt này đều là nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không để ý tới ai, mỗi lần hắn tới kiểm tra mắt Giang Từ thì Tô Duyệt giống như là một người trong suốt vậy.

Tô Duyệt vốn định nói tự mình bôi thuốc là được, nhưng ngẫm lại thuốc bên ngoài chưa chắc tốt bằng thuốc bác sĩ bôi, cô vươn tay, “Phiền toái cho anh rồi.”

Lục Thần Lễ đẩy đẩy mắt kính, “Không cần khách khí.”

Bên kia, Tống Niệm Nguyệt trong tay cầm một hộp quà đi về phía Giang Từ, “A Từ, em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi này, đáng lẽ ngày sinh nhật anh em mới đưa nhưng trùng hợp hôm đó em lại phải xuất ngoại đi thi đấu.” Tống Niệm Nguyệt ngũ quan tinh xảo, diện mạo sạch sẽ thanh nhã, khí chất xuất chúng, nói là bạch nguyệt quang cũng không quá.

Cô ta nhợt nhạt cười, thấm nhã khí chất càng xuất chúng.

“ Em đem lễ vật đặt ở trên bàn, là tâm ý của em, anh đừng cự tuyệt, được không?”

Giang Từ nghe được Lục Thần Lễ nói tay Tô Duyệt không có trở ngại gì thì mới kéo kéo khóe miệng, “Tùy cô.”

Tống Niệm Nguyệt hiểu rất rõ tính cách Giang Từ , thấy anh không cự tuyệt thì cô ta thư thái mà cười. Nhưng khi ánh mắt dừng ở vết sẹo trên mặt Giang Từ, nhìn thế nào cũng không cảm thấy vừa mắt, ý cười trên mặt thu liễm vài phần.

Tô Duyệt thu ánh mắt trộm đánh giá Tống Niệm Nguyệt về, tay cô đã được bôi thuốc nên không có đau nữa, cô nói một tiếng cảm ơn với Lục Thần Lễ.

“Không khách khí.”

Lục Thần Lễ bắt đầu kiểm tra đôi mắt Giang Từ .

“Gần đây vẫn như vậy sao?” Anh biết mắt Giang Từ thỉnh thoảng sẽ trở nên vô cùng đau đớn, cho dù uống thuốc giảm đau cũng vô dụng.

“Không.”

“ Hả?” Lục Thần Lễ hơi hơi kinh ngạc, anh kiểm tra xong, mắt Giang Từ đôi vẫn như trước kia, cũng không có biến hóa gì.

“Hiện tại không đau.” Giang Từ không nói thêm là, mỗi đêm đi ngủ, chỉ cần ngửi được mùi sữa trên người Tô Duyệt thì anh đều ngủ một đêm yên giấc, đôi mắt cũng không bị đau.

Tô Duyệt này còn xem như có chút tác dụng.

“ tôi kiểm tra không thấy biến hóa gì, bất quá, tình huống như vậy có lẽ là đôi mắt bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp .”

Lục Thần Lễ không dám khẳng định, “ Tôi về nghiên cứu lại một chút, thuốc vẫn là thuốc cũ, cậu nhớ đúng bữa uống thuốc đấy.” Lục Thần Lễ cảm thấy rầu thúi ruột, Giang Từ chưa từng nghe lời mình dặn dò bao giờ cả.

“ Ừ.”