Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 19

Tới thời gian ăn cơm tối, Tô Duyệt liền xin trở về biệt thự Tiểu Dương, không cùng mẹ chồng Tống Hiểu Thanh và bọn họ cùng nhau dùng cơm, dù sao cô cũng không muốn ngồi ăn cơm mà vẫn phải xem sắc mặt bọn họ.

trong mắt Giang Mộ Hàng hiện lên vẻ kinh ngạc, mấy ngày nay tới bữa cơm Tô Duyệt đều không có xuất hiện, hiện tại còn chủ động ra về, cô ta đang muốn lấy lui làm tiến, khiến cho hắn chú ý sao?

Giang Mộ Hàng rũ mắt, tay trực tiếp ôm eo nhỏ của tiểu kiều thê Khương Toàn , “ Em đi thử kính có thành công không?”

Khương Toàn đối với việc Giang Mộ Hàng thân mật tiếp xúc đã dần dần quen, môi đỏ nhếch lên, gương mặt xuất hiện một cái lúm đồng tiền đáng yêu , cả người càng thêm vẻ mềm mại ngọt ngào, “Thành công.” Tuy rằng không phải nữ chính, nhưng nhân vật đó với hình tượng bình thường của cô vô cùng phù hợp nên rất vừa lòng.

đời này cô ta sẽ có sự nghiệp của chính mình, sẽ không giống như đời trước, chỉ có thể suốt ngày ngốc trong căn biệt thự Tiểu Dương kia, ngày ngày đối mặt với Giang Từ đầy xấu xí.

“Vậy là tốt rồi, nếu gặp phải phiền toái thì em phải nói với anh, Khương Toàn, hiện tại em là người của anh, không phải chịu ủy khuất.” thanh âm Giang Mộ Hàng trầm thấp dễ nghe.

mặt Khương Toàn nháy mắt đỏ bừng , cô ta gật gật đầu, cảm thấy cả đời này việc cố ý để được gả cho Giang Mộ Hàng là quyết định đúng đắn nhất. Nhịn không được, cô ta trộm liếc mắt nhìn Tô Duyệt đối diện, chỉ thấy đối phương cùng Giang Hạo Duyên nói cái gì đó, trên mặt không hề có sự tức giận cũng không có vẻ chán ghét. trong lòng Khương Toàn lại có chút hổ thẹn, Tô Duyệt thay thế cô ta gả cho Giang Từ, không chỉ phải nghẹn khuất ở căn biệt thự biệt lập đó mà còn phải làm mẹ của một đứa nhóc từ trên trời rơi xuống, cô ta đã trải qua nên hiểu được thống khổ Tô Duyệt phải chịu.

Nên, cho dù Tô Duyệt có tiếp tục nhằm vào cô, cô cũng sẽ chịu đựng.

( Má con chim lợn pick me girl )

“Tô Duyệt.”

Khương Toàn ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn Tô Duyệt, “ Trước kia không phải cô nói muốn diễn kịch sao? Trong đoàn phim còn có một nhân vật, rất thích hợp với cô, nếu cô có hứng thú thì tôi có thể hỗ trợ đề cử.”

“Tô Duyệt, cô cũng muốn diễn kịch?” Tống Hiểu Thanh kinh ngạc mà nhìn về phía cái người con dâu này, không phải bà ta khinh thường cô, mà thật sự là ngoại hình quá là...... Tô Duyệt cũng nên tự mình hiểu lấy mới đúng chứ.

Giang Mộ Hàng lười biếng mà dựa vào sô pha, nghe được lời vợ nói, anh ta trào phúng mà nhìn Tô Duyệt một cái, đúng là không biết tự lượng sức mình!

Tô Duyệt sửng sốt. Cô không nghĩ tới Khương Toàn sẽ đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, cô nhớ phía đó có một lần nguyên chủ đố kỵ Khương Toàn có thể bước vào giới giải trí nên hung hăng mà phát ngôn bừa bãi, Khương Toàn có thể làm được, thì cô cũng có thể.

“Tạm thời không cần, cảm ơn.” Tô Duyệt rất rõ ràng hiện tại mình là bộ dáng gì, lấy ngoại hình như vậy tiến vào giới giải trí thì chỉ nhận được sự chê cười từ người khác thôi.

Cô trả lời qua loa là không rõ ràng lắm mình muốn đóng phim hay không. Hơn nữa nguyên chủ vẫn là sinh viên đại học năm hai, nhưng cô ấy không thích học tập cho lắm nên trực tiếp xin nghỉ một tháng, sau khi kỳ nghỉ kết thúc thì cô vẫn phải về trường tiếp tục học.

“Sắc trời không còn sớm, tôi mang đứa nhỏ trở về trước, Giang Từ phỏng chừng đang đợi bọn tôi ở nhà.” Tô Duyệt lại lần nữa đề nghị rời đi.

“Ân, cô trở về đi, hảo hảo chiếu cố Giang Từ.” Tống Hiểu Thanh cảm thấy hôm nay con dâu này nói một câu cũng không rời Giang Từ, như là đổi thành một người khác vậy, bất quá bà ta cũng vui khi thấy chuyển biến như vậy.

Sau Tô Duyệt mang theo Giang Hạo Duyên rời đi, Khương Toàn có điểm lo lắng hỏi Giang Mộ Hàng, “Vừa rồi có phải em chọc giận Tô Duyệt hay không?”

Giang Mộ Hàng nhìn tiểu kiều thê trong ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị che kín bởi ưu sầu , anh nhịn không được mà thương tiếc, cô quá thiện lương, Tô Duyệt vẫn luôn làm khó dễ cô ấy, cô còn suy nghĩ cho đối phương. Anh hôn trán của Khương Toàn, trầm giọng nói: “Không phải, Khương Toàn, em không có thiếu nợ gì Tô Duyệt cả, em không cần phải luôn để ý cảm nhận của đối phương mà bỏ lơ cảm xúc của chính mình.”

Khương Toàn nhấp nhấp môi đỏ, không nói gì, cô xác thật là thương tiếc cho Tô Duyệt a.

Bên kia, Tô Duyệt mang theo Giang Hạo Duyên về tới biệt thự, khi đi ngang qua chỗ xích đu cô lơ đãng tạm dừng bước chân “ Dì là người có chữ tín, tới, Tiểu Hạo Hạo, dì giúp nhóc đẩy xích đu.”

tay nhỏ của Giang Hạo Duyên đang ôm Rau Thơm nắm thật chặt, ánh mắt dừng ở xích đu màu xanh lam, đôi mắt tràn ngập khát vọng, nhưng khi đối mặt với Tô Duyệt thì lại không bằng lòng mở lời với cô.

“Không muốn chơi?” Tô Duyệt cúi đầu nhìn cu cậu, “Không muốn chơi thì chúng ta đi lên lầu đi.” Nói xong, cô làm bộ phải rời đi.

Giang Hạo Duyên nóng nảy, mắt to trở nên ướŧ áŧ, dẩu dẩu miệng nhỏ, nãi thanh nãi khí nói: “Kẻ lừa đảo, nói chuyện không giữ lời gì hết.” khuôn mặt nhỏ bụ bẫm hiện lên vẻ căng thẳng, phảng phất bởi vì Tô Duyệt lừa gạt nên cực độ bị thương.

Tô Duyệt quay lại hỏi, “Muốn chơi sao?”

Tiểu gia hỏa lớn tiếng đáp: “Muốn!”

Thằng nhóc thúi, còn không trị được nhóc sao?

Giang Hạo Duyên đem Rau Thơm thả xuống đất, nhóc nhẹ nhàng trấn an Rau Thơm, “Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, Hạo Hạo muốn chơi xích đu, đợi lát nữa lại ôm ngươi về phòng.”

Nói xong chân ngắn nhỏ bạch bạch chạy tới chỗ xích đu, đôi mắt to lấp lánh, bé ngẩng đầu nhỏ nhìn Tô Duyệt nói: “Hạo Hạo không thể tự mình ngồi lên.”

Tô Duyệt cúi xuống, tay ôm lấy tiểu gia hỏa bế lên, dưới đôi mắt kinh ngạc của bé cô đem nhóc đặt lên chỗ ngồi.

gương mặt Giang Hạo Duyên thần sắc ngơ ngác, nghe được Tô Duyệt nói, bé dùng tay cầm hai bên dây thừng, xê dịch mông nhỏ, hai chiếc chân ngắn ở không trung loạng choạng, bé rốt cuộc cũng có thể chơi xích đu rồi.

“Hạo Hạo ngồi xong rồi.” Tiểu gia hỏa nghiêm túc nói.

Tô Duyệt cảm thấy tiểu gia hỏa đáng yêu muốn chết. Cô bắt đầu đẩy nhẹ, bé con thân thể nhẹ bẫng nên không cần dùng sức nhiều.

Khi xích đu bay lên, Giang Hạo Duyên đầu tiên là có chút khẩn trương, giây tiếp theo, mắt to liền sáng lên, miệng nhỏ cũng cao hứng cong tớn lên, lộ ra mấy cái răng bóng loáng, “Hạo Hạo muốn lại cao một chút, cao một chút......”

“ Được, nắm chặt.”

......