Em Không Ngại Anh Vừa Xấu Lại Mù

Chương 4

Giang Mộ Hàng cảnh cáo Tô Duyệt một phen xong liền mang theo một thân khí lạnh rời đi. Tô Duyệt bĩu môi, lần sau thấy Giang Mộ Hàng tuyệt đối cô sẽ cách xa thật xa.

Đi vào trong phòng, Tô Duyệt muốn nói với nhà bếp, bắt đầu từ giữa trưa hôm nay cô sẽ dùng cơm ở bên biệt thự Tiểu Dương , đem phần cơm của cô trực tiếp đưa qua đó là được. Giang Từ cùng tiểu gia hỏa Giang Hạo Duyên đều là ở bên kia ăn, không có lý do gì cô lại mặt dày một mình chạy tới đại sảnh bên này dùng bữa, hơn nữa mỗi ngày gặp mặt Giang Mộ Hàng, hắn nhất định sẽ cho rằng cô vẫn chưa chết tâm với anh ta.

“Hiểu Thấm, thật hâm mộ cô mỗi ngày đều nhàn nhã như vậy.” Một người hầu tiến đến bên người Hà Hiểu Thấm, hâm mộ nói.

“Hâm mộ tôi? Vậy tôi cùng cô đổi vị trí đi.”

Hà Hiểu Thấm cúi đầu nhìn móng tay mới làm, tùy ý mà trả lời. Bộ móng này cô ta tốn vài trăm tệ, đổi lại trước kia thì cô ta tuyệt đối không dám tiêu. Nhưng từ khi tới Giang gia làm việc thì thù lao còn cao hơn gấp hai lần so với bệnh viện cao cấp từng trả , chất lượng sinh hoạt cũng tốt hơn không ít.

“ cậu đừng nói giỡn.”

người hầu kia vội vàng xua tay, “Này không thể được. Đại thiếu có tính nết gì mọi người đều biết, cũng chỉ có cô ở bên người anh ta dài nhất. Nếu không phải đại thiếu kết hôn, nói không chừng cô còn có thể......”

Hà Hiểu Thấm không cho là đúng.

Trước khi tới Giang gia cô ta cũng có tâm tư như vậy , bất quá từ khi nhìn thấy Giang Từ, cô ta hoàn toàn đánh mất ý niệm đó, cô ta không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với một khuôn mặt bị hủy dung lại còn bị mù cả đời. Cho rằng mình lớn lên xinh đẹp thì một người mù sao có thể thưởng thức hết được chứ. Hơn nữa, tính tình Giang Từ như vậy , ai mà chịu nổi?

“Đừng nói bậy, Giang Từ thiếu gia cũng chỉ có Tô Duyệt thiếu phu nhân mới có thể xứng đôi.” lời nói Hà Hiểu Thấm ý vị trào phúng mười phần.

Người hầu nghĩ đến thân hình Tô Duyệt, còn có gương mặt bị hủy dung kia, cười ra tiếng, “ Cậu nói đúng, tôi thấy......”

thanh âm Người hầu đột nhiên im bặt.

Cô ta ngơ ngác mà nhìn Tô Duyệt từ cửa đi vào, “Thiếu...... Thiếu phu nhân.” Người hầu lập tức cúi đầu.

“ mấy người đang đàm luận về tôi à?” ánh mắt Tô Duyệt sâu kín mà nhìn về phía hai người.

Hà Hiểu Thấm so với người bên cạnh trấn định hơn nhiều, “Chúng tôi mới vừa khen thiếu phu nhân cùng Giang Từ thiếu gia xứng đôi.” cô ta biết Tô Duyệt ghét nhất người khác đem mình cùng Giang Từ đặt cạnh nhau, cô trả lời như vậy, rõ ràng sẽ chọc giận Tô Duyệt, nhưng cô ta lại không có chút nào sợ hãi đối phương.

Trước khi Hà Hiểu Thấm tiến vào Giang gia, Giang gia ít nhất đã sa thải hơn hai mươi người phụ trách chăm sóc Giang Từ, không phải bởi vì vụng về hay gì cả mà đơn thuần bởi vì Giang Từ không thích , cô ta là người phù hợp nhất với yêu cầu của Giang Từ . Ở trước mặt Giang Từ , cô ta tự tin mình so với Tô Duyệt thì còn có địa vị hơn là người có danh xưng là vợ này.

“Phải không?”

Tô Duyệt đối diện với đôi mắt Hà Hiểu Thấm đang ẩn ẩn đắc ý, ngữ khí nhàn nhạt, “ Tôi cho rằng các cô trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể tiến vào Giang gia, nhất định không thể không biết quy định là không được phép đánh giá cố chủ.”

“Chúng tôi......” Hà Hiểu Thấm có điểm kinh ngạc, cô ta cho rằng Tô Duyệt sẽ tức giận.

“Câm miệng, tôi không thích nghe người khác giảo biện.”

Tô Duyệt ở giới giải trí lăn lộn dài như vậy, lợi hại nhất chính là xem ánh mắt cùng sắc mặt người khác, giống như người hầu trước mặt này, thần sắc khắc chế, cô liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu ý nghĩ đối phương.

hô hấp Hà Hiểu Thấm cứng lại, trong lòng thầm hận.

“bắt đầu từ giữa trưa hôm nay tôi sẽ dùng bữa ở biệt thự Tiểu Dương, cô trực tiếp đem cơm của tôi cùng Giang Từ mang sang đó là được.”

“Thiếu phu nhân, thực xin lỗi, tôi chỉ phụ trách sinh hoạt của thiếu gia hàng ngày, còn cô......” đáy lòng Hà Hiểu Thấm xem thường Tô Duyệt vừa xấu lại không có đầu óc, cô ta chê không thèm hầu hạ .

“Xem ra, tôi ở Giang gia xác thật không có địa vị gì, ngay cả một việc đưa cơm nho nhỏ như vậy lại bị các ngươi từ chối, cũng không biết, tôi để quản gia mời một người chuyên đưa cơm cho tôi có được không nhỉ.” Tô Duyệt ngữ khí thực nhẹ nhàng.

Nghe vậy, gương mặt Hà Hiểu Thấm lập tức đỏ bừng, vừa thẹn lại nghẹn khuất, “Không cần mời người khác đâu thiếu phu nhân, việc nhỏ như vậy để tôi tới làm là được.”

“ Được không, vậy giao cho cô. Gần đây tôi muốn giảm béo, đồ ăn nhớ thanh đạm một chút.” Tô Duyệt giao việc xong liền rời đi, mặc kệ Hà Hiểu Thấm với vẻ mặt không tình nguyện, khó chịu như vừa dẫm phải phân.

cách biệt thự Tiểu Dương không xa, có một cái xích đu đơn giản được làm bằng dây thừng và một mảnh gỗ, cũng không biết có phải đã lâu không ai dùng hay không mà màu sắc tấm ván gỗ đều thay đổi, mốc meo hết cả.

Lúc này, Giang Hạo Duyên ôm Rau Thơm tới, đem nó đặt ở trên bàn đu dây, “Rau Thơm, ngồi xong chưa, Hạo Hạo đẩy ngươi.” Nhóc con sức lực không lớn, tay béo cầm dây thừng loạng choạng, xích đu chỉ lắc lư một biên độ rất nhỏ.

“Rau Thơm chơi vui không?”

Đôi mắt đen bóng to tròn của tiểu gia hoả tràn ngập hâm mộ. Giang Hạo Duyên muốn chơi xích đu đã lâu nhưng bé không thể tự mình leo lên, cũng không có người giúp bé đẩy xích đu.

“Tiểu thiếu gia, cậu như thế nào chạy ra đây chơi, xích đu này thực dơ, cậu đừng chạm vào.” Hà Hiểu Thấm đem Giang Hạo Duyên kéo ra, cô ta xem hai tay nhỏ, quả nhiên, bên trên dính không ít tro bụi.

tay nhỏ Giang Hạo Duyên cuộn tròn một chút, nhìn tay mình dơ hề thì có điểm thẹn thùng.

“Tiểu thiếu gia, tôi mang cậu đi rửa tay, đợi lát nữa còn phải ăn cơm.” Hà Hiểu Thấm ngữ khí ôn nhu.

Giang Hạo Duyên quay người lại, đem Rau Thơm vẫn nằm nhoài trên xích đu bế lên, nãi khí nói: “Rau Thơm, chúng ta đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm cơm.” bé thích nhất là khi ăn cơm, lúc đó có thể ngốc ở bên người ba ba.

Hà Hiểu Thấm mang theo Giang Hạo Duyên đi đến toilet.

Cô ta nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.

Đem Rau Thơm thả trên mặt đất, hai cánh tay béo bắt đầu rửa tay, chà xát, thoa xà phòng.

Ân, tay nhỏ lập tức biến trở về trắng nõn sạch sẽ.

“Ta rửa xong rồi.” Giang Hạo Duyên lắc lắc bọt nước còn dính trên tay, sau đó muốn cúi xuống ôm Rau Thơm lên.

“Tiểu thiếu gia, chờ một chút.” Hà Hiểu Thấm ngăn cản hắn.

khuôn mặt Giang Hạo Duyên ngẩn ra, hắn ngẩng đầu nhỏ, nãi khí nói: Làm sao vậy?”