Phi Thành Vật Hôn

Chương 4

Cơm nước xong Lý Bân còn giúp tôi rửa bát, tôi ngạc nhiên vô cùng, trước đây cậu ta đâu có siêng năng như vậy? Tôi không từ chối cho nên không làm gì khác được ngoài việc hai đứa con trai to xác cùng đứng trong nhà bếp rửa bát. Trò chuyện vui vẻ được một lúc, Thẩm Trạch Dương từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy tụi tôi, mặt không chút cảm xúc cầm lon bia quay về phòng.

Sau đó lại đến vấn đề chỗ ngủ. Nhà tôi có một phòng ngủ chính với một phòng cho khách, dù sao thì cũng không thể để Lý Bân nằm ngủ trên ghế sa lông đúng không? Thế là tôi quyết định cùng Lý Bân chen lấn một chút, hai đứa sẽ ngủ trong phòng ngủ chính. Thẩm Trạch Dương lại rất không vui, kiên quyết phản đối. Tôi bực mình, tôi lo lắng nên mới không để Lý Bân với anh ở cùng phòng rồi, anh còn gì bất mãn nữa?

Thẩm Trạch Dương nói: "Làm sao để khách chịu thiệt được? Tôi với cậu một phòng, để cậu ấy ngủ ở phòng khách đi."

Đối với sự hào phóng bất thường của anh ta, tôi có chút kinh ngạc, mà Lý Bân đã có chút không vui: "Không sao, tôi và Vĩ Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau."

"Vĩ Thần tướng ngủ xấu, cứ để tôi ngủ với cậu ấy cho." Thẩm Trạch Dương nghiêm mặt, vẻ mặt không cho phép đối phương phản đối.

Tướng ngủ của tôi lúc nào mà xấu vậy? Hơn nữa, cho dù tướng ngủ của tôi xấu thì làm sao mà anh ta biết được?

"Tôi không sợ, nhưng mà anh vốn là khách Vĩ Thần mời đến nhờ giúp đỡ, không khiến anh khó chịu là được rồi." Lý Bân tỏ vẻ muốn kiên trì đến cùng.

Tôi có chút nhức đầu, cứ để bọn họ tranh giành thế này thì tôi có được ngủ không đây?

"Nếu hai người đã muốn có bạn ngủ cùng như vậy, chi bằng ngủ cùng nhau luôn đi." Nói xong, tôi quay người tìm cho Lý Bân cái chăn, không để cho bọn họ phản bác.

Một đêm không mộng mị, sáng sớm thức dậy liền nhìn thấy Thẩm Trạch Dương làm điểm tâm, tôi không khỏi ngạc nhiên.

"Sao lại làm sớm thế?" Tôi đứng bên cạnh giúp anh ta cầm bát.

Anh ta nhìn tôi một cái, nói: "Tỉnh dậy rồi nhân tiện làm thôi."

"Đêm qua ngủ ngon không?" Tôi nhìn sắc mặt anh ta, tốt lắm.

"Bạn cậu đúng là có thể cướp chăn mền." Anh ta nổi giận nói, hít hít mũi.

Ơ... Hình như bị cảm rồi...

"Để tôi đi tìm thuốc cho anh." Tôi có chút áy náy, ra khỏi nhà bếp để tìm thuốc. Phát hiện ra chỉ còn mỗi thuốc tiêu chảy, tôi không làm gì khác hơn là mặc quần áo, đi đến nhà bếp, nói: "Tôi đi mua thuốc."

Anh ta nhìn tôi một chút, lâu khô tay rồi đi ra: "Tôi đi với cậu."

Tôi cười khẽ: "Xem tôi như con nít à? Tôi ở đây gần ba mươi năm rồi, chẳng lẽ còn lạc?"

Anh ta cũng cười, nhưng vẫn là kiên trì đi theo tôi.

Hết cách, tìm khăn quàng cho anh ta, mà anh ta lại ngây ra nhìn tôi, cơ thể có hơi gượng gạo. Tôi chỉ nghĩ là anh ta không quen nên mới trêu: "Được người ta quan tâm nên thấy ấm áp đúng không?"

Anh ta quả nhiên là đỏ mặt, lại còn ngượng ngùng gật đầu. Như thế này thật sự không giống thường ngày, tôi vội vàng lấy tay kiểm tra trán anh ta: "Không nóng mà? Sao lại ngốc ngốc thế này?"

Anh ta trừng mắt liếc tôi một cái, đẩy tay tôi ra rồi đi ra ngoài trước.

Lúc đi ngang qua hoa viên lại gặp mẹ tôi đang tập thể dục, bà vui vẻ nhìn tụi tôi, hỏi: "Hai vợ chồng trẻ đi tản bộ sớm vậy hả?"

Thẩm Trạch Dương lễ phép ân cần chào hỏi mẹ tôi rồi giải thích một chút.

Bà lập tức vội vàng lại gần nhìn sắc mặt Thẩm Trạch Dương, phát hiện không có gì nghiêm trọng rồi mới bất mãn nói với tôi: "Sao lại để người ta bị cảm rồi? Con chăm sóc kiểu gì thế?"

Tôi tủi thân, đâu phải lỗi của tôi.

Thẩm Trạch Dương giúp tôi nói mấy câu, mặt mẹ tôi lại hớn hở trở lại: "Được, được, biết con dâu đau ốm rồi. Thế này đúng chứ, hai đứa phải quan tâm lẫn nhau thì cuộc sống mới dễ dàng hơn được."

Tôi cau màu, cái gì mà "con dâu"? Mẹ tôi là đang coi Thẩm Thạch Dương là con dâu đó hả?

Thẩm Trạch Dương thản nhiên cười trả lời vài câu. Nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt lắm liền tạm biệt mẹ, lôi tôi đi theo.