Chương 5: Phản diện mộng xuân
Cúc huyệt của hắn sưng tấy dữ dội, sau khi tiếp xúc với thuốc mỡ lạnh lẽ, không nhịn được co rút lại.
Bạch An Niên dường như đã chấp nhận số phận của mình, vùi đầu vào trong gối, hai tay siết chặt ga trải giường.
Nhưng từ đôi tay run rẩy của hắn có thể thấy sự không bình tĩnh của chủ nhân.
Cố Dạ Huyền cảm thấy mình đã bước một chân vào cánh cổng địa ngục.
Bôi qua loa cho hắn vài cái.
"Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, thời gian sống sót + một ngày, thời gian sống sót còn lại hiện tại là tám ngày, hai mươi lăm phút."
...
Sau khi rời khách sạn, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, lúc này Cố Dạ Huyền mới có một loại cảm giác mình còn sống.
Nhớ lại anh trai của nguyên chủ trong sách sau khi biết nguyên chủ đã chết không có một chút phản ứng gì, Cố Dạ Huyền liền biết gia đình này không thể trở về.
Cũng may mà anh trai của nguyên chủ ra tay hào phóng đối với nguyên chủ, nguyên chủ cũng mua vài căn nhà ở bên ngoài.
Chọn một căn nhà gần vị trí hiện tại nhất, Cố Dạ Huyền vừa mở cửa, lập tức kinh hãi.
Trong căn nhà chi chít khắp nơi đều là ảnh của Bạch An Niên, hơn nữa nhìn từ góc độ đó, hình như là chụp lén.
Như thế này là thích đến bao nhiêu?
Phòng khách giống như một cuộc triển lãm vậy, đủ các loại đồ vật nho nhỏ được coi giống như báu vật mà cất giữ, đây đều là những thứ mà Bạch An Niên đã từng sờ qua hoặc đã từng sử dụng.
Cố Dạ Huyền chỉ cảm thấy huyệt hai bên thái dương giật giật, chẳng qua cũng không hoảng là bao, sống chết có số, anh đã nhìn ra.
Sau khi vận động cả một đêm, anh ngã đầu liền ngủ.
...
JJ bị khoang miệng ấm nóng bú ʍúŧ liên tục, lớp phủ đầu lưỡi thô ráp kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỉnh của nó, thỉnh thoảng dùng móng tay cọ xát, JJ lập tức chảy ra chất lỏng trong suốt.
Bàn tay nóng như lửa xoáy xung quanh chỗ hậu huyệt của hắn, ngón tay chậm rãi thăm dò từng chút một vào trong.
Đột nhiên, lưỡi anh bắt đầu cọ xát mạnh bạo lên đầu JJ, JJ nảy lên, sắp xuất tinh...
"A..." Bạch An Niên hét lên một tiếng rồi đột nhiên mở mắt, nhìn thấy trần nhà trên đầu, hắn khó chịu cau mày.
Lại nằm mơ.
Còn là mộng xuân.
Vén chăn lên, hắn nhìn thấy quần của mình căng phồng thành một cái túi nhỏ.
"Khốn kiếp." Bạch An Niên thầm mắng một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đã ba ngày kể từ lần người đó rời đi, mấy ngày này Bạch An Niên liên tục mộng xuân, điều mà hai mươi lăm năm qua hắn chưa từng trải qua.
Trước mười tám tuổi đang học, sau mười tám tuổi cha mẹ đều mất, hắn phải quản lý công ty, căn bản không có thời gian quản lý du͙© vọиɠ của bản thân, hắn thậm chí còn tưởng rằng mình hoàn toàn không có du͙© vọиɠ.
Nhưng mà kể từ ngày đó, mọi thứ dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hắn cảm thấy khó chịu như có gì đó đang ứ đọng trong người, muốn trút bỏ nó.
Bạch An Niên đang tuốt JJ của mình, nhưng lại không có cảm giác gì cả, muốn bắn lại bắn không ra.
Thậm chí càng tuốt càng xìu, nhưng mà cảm giác muốn bắn thì vẫn còn.
Cảm giác cơ thể mất kiểm soát khiến hắn rất bực bội, hắn lấy chân đạp mạnh vào bàn, ham muốn không hề giảm đi mà ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Chết tiệt!"
Tiếng đập phá rầm rầm từ trên lầu truyền đến khiến những người ở dưới không khỏi run lẩy bẩy.
Cậu Bạch vẫn luôn vui buồn thất thường, nhưng mà sao hai ngày nay tính tình còn trở nên kỳ lạ hơn trước.
"Quản gia." Bạch An Niên cáu kỉnh bước ra khỏi phòng ngủ: "Cho ông một ngày đi bắt Cố Dạ Huyền về đây cho tôi."
"Vâng."
...
Cố Dạ Huyền ngoại trừ việc ăn uống và đi vệ sinh hầu như ngủ suốt, hai ngày qua anh vẫn luôn run sợ.
Lại đến giờ ăn trưa, anh ra ngoài mua đồ ăn.
Vừa bước ra khỏi cửa căn hộ, mấy bóng người từ bên cạnh lao ra bịt miệng và mũi của anh lại, hình như có thứ gì đó ở trên khăn khiến Cố Dạ Huyền ngất xỉu.
Bạch An Niên tới tìm anh rồi.