Ngàn Vạn Loại Rung Động

Chương 29

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: ""Buổi chiều anh ăn thêm đồ ăn?""

Cũng hai giờ rồi.

Ánh mắt Trần Lục Nam quét qua người cô, lạnh nhạt nói: ""Không phải.""

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên, mãi mới kịp phản ứng: ""Rất bận?""

""Còn tốt.""

Nhan Thu Chỉ há miệng, không hiểu lắm ""Còn tốt"" vì sao giờ mới ăn cơm, người này không phải ăn rất có quy luật à.

Cô nghĩ, thò lại gần nhìn.

Trần Lục Nam làm cho mình một tô mì sợi với nước luộc thịt, chỉ có vài cọng rau xanh.

Cô chớp chớp mắt, nhìn Trần Lục Nam hơi rủ xuống mi mắt vài giây, nhỏ giọng hỏi: "Nhà chúng ta không có thức ăn?""

Tay Trần Lục Nam dừng lại: "Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngửa đầu ""A"" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu: ""Vậy sao hôm nay dì không mua đồ ăn đến nấu cơm?""

"Xin nghỉ.""

Nghe lấy người đàn ông lời ít mà ý nhiều đáp lại, Nhan Thu Chỉ không nghĩ nhiều.

Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm mì sợi Trần Lục Nam làm, luôn cảm thấy hương vị không tốt lắm, nhưng Trần Lục Nam ăn rất ngon.

Từ nhỏ Trần Lục Nam được giáo dục tốt, anh ăn cái gì cũng vô cùng lịch sự, không giống như người đàn ông bình thường khác.

Cho dù là ăn ngon hay không ăn ngon, anh hiếm khi biểu hiện ra.

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn một chút có lẽ cảm thấy lúc anh ăn cơm đẹp mặt, nên không rời đi, mà dứt khoát ngồi đối diện anh uống trà sữa.

Khi Trần Lục Nam nhìn qua, cô còn cố ý dơ trà sữa trong tay lên, dáng vẻ rất thiếu đánh: ""Anh muốn nếm thử à?""

Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt.

Tính cách Nhan Thu Chỉ đi nhanh, huống chi buổi sáng cô chiếm lợi thế, dáng vẻ hoàn toàn ném chuyện kia ra sau đầu, có thể tán gẫu với Trần Lục Nam mấy câu.

""Có phải anh và Bác Ngọc còn có đạo diễn Quan lại muốn hợp tác?""

""Ừm.""

Mắt Nhan Thu Chỉ sáng rực lên, thay đổi tư thế bò trên bàn: ""Quyết định nữ chính chưa?""

Trần Lục Nam nâng mắt nhìn cô: ""Chưa.""

Nhan Thu Chỉ kiềm chế đáy lòng đang tung hô: ""Vậy... Đạo diễn Quan có ý hướng nữ diễn viên nào?""

""Không biết.""

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ không vui nói: ""Không phải anh và đạo diễn Quan có quan hệ cùng thầy sao, điều này anh cũng không biết?""

Trần Lục Nam: "...""

Nhan Thu Chỉ ghét bỏ nhìn anh: ""Có phải đạo diễn Quan thiên vị nam diễn viên khác, nên không nói cho anh.""

""...""

Trần Lục Nam nghe cô nói bậy bạ có hơi nhức đầu, hiếm khi không trào phúng cô, không nhanh không chậm giải thích: ""Chưa hỏi qua.""

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên đưa đầu đến trước mặt anh: ""Vậy... Nữ chính hình tượng là gì, sẽ tuyển chọn công khai sao?""

Trần Lục Nam nhìn cô gần trong gang tấc để gương mắt sát bát anh, khi Nhan Thu Chỉ đang mong đợi, anh nói: ""Lùi về sau một chút.""

...?

Nhan Thu Chỉ đầu óc mơ hồ nhìn anh.

Trần Lục Nam di chuyển bát ra chỗ khác, cúi đầu ăn nói: ""Em có thể bảo người đại diện hỏi một chút.""

Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, tất cả sự chú ý của cô ở Trần Lục Nam ghét bỏ cô, bảo cô lùi về sau một chút, cản trở anh ăn mì sợi.

Nghĩ đến hành động Trần Lục Nam mới làm, Nhan Thu Chỉ giận không chỗ phát tiết, trực tiếp bôi đen anh: ""Sao lúc ở trên giường anh không bảo lùi một chút?""

Trần Lục Nam: ""...""

Nhan Thu Chỉ quả thực là bị anh làm cho tức chết rồi.

Cô hung hăng trợn mắt nhìn người đàn ông này, tức hộc máu lên tầng, cũng không nghe ngóng tin tức nữa, trước khi lên tầng, Nhan Thu Chỉ còn không quên đạp anh một cước.

Nghe tiếng bước chân cố ý dẫm mạnh của cô, Trần Lục Nam nhức đầu bóp tâm mi.

*

Gần tối Nhan Thu Chỉ ngồi máy bay về thành phố X quay phim, trước một tiếng lên máy bay bị Trần Lục Nam làm cho tức giận.

Sau khi trở lại thành phố X, Nhan Thu Chỉ dấn thân vào quay phim, gần như cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Về phần Trần Lục Nam, hai người càng không liên lạc với nhau.

Hôm nay, phần diễn Nhan Thu Chỉ đóng máy.

Mặc dù cô chỉ là vai phụ, nhưng phần diễn cũng chẳng ít.

Lúc đóng máy, nhân viên công tác tặng bó hoa cho cô, chúc mừng cô đóng máy.

Nhan Thu Chỉ còn mặc đồ diễn, lộ ra nửa vòng eo tinh tế, khí chất tuyệt vời, trên mặt mang theo ý cười, xinh đẹp rực rỡ.

""Cảm ơn.""

Cô nhận lời chúc của nhân viên công tác, cầm hoa đến phòng trang điểm thay quần áo xong, sau đó cùng đoàn người đi ăn cơm.

Vì chúc mừng cô đóng máy, Lâm Cánh đặc biệt thả mọi người một đêm, liên hoan với nhau.

Bởi vì đóng máy, Nhan Thu Chỉ có uống ít rượu.

Trên đường về, Châu Châu vẫn luôn ở bên cạnh: ""Chị Nhan Nhan, chị có khỏe không?"

"Ừm."

Châu Châu lo lắng nhìn cô: ""Một ly sẽ không say chứ?""

Nhan Thu Chỉ buồn cười nhìn cô ấy: ""Tất nhiên sẽ không, đừng quá lo lắng.""

Hai người trở lại khách sạn, nhìn Nhan Thu Chỉ vào phòng Châu Châu mới rời khỏi.

Nhan Thu Chỉ không quá để ý, sau khi vào phòng cô cắm sạc điện thoại, lúc này mới đi đến phòng tắm, định tắm rửa một lượt cho tỉnh táo.

Mới vừa tắm xong, Nhan Thu Chỉ liền nghe được tiếng chuông cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo, nhíu mày.

Là Lâm Cánh.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ tiện tay cầm thêm một áo lông vũ mặc vào, rồi mới ra mở cửa.

""Đạo diễn Lâm, tìm tôi có việc gì sao?""

Nhan Thu Chỉ đứng ở cửa.

Ánh mắt Lâm Cánh nhìn xuống, rơi trên gương mặt sạch sẽ của cô: ""Còn tốt chứ?""

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, gật đầu: ""Cũng bình thường.""

Lâm Cánh gật đầu, cầm một chén nước đưa cho cô: ""Trà giải rượu.""

Mấy giây sau Nhan Thu Chỉ mới phản ứng, lần thứ hai Lâm Cánh thúc giục mới nhận lấy.

""Cảm ơn.""

Lâm Cánh nghe cô cảm ơn, nói đùa: ""Sao vẫn khách sáo với tôi như vậy?""

Nhan Thu Chỉ cười không nói.

Một giây sau, ánh mắt cô trừng lớn.

Một cánh tay khác Lâm Cánh luôn để sau lưng, sau khi Nhan Thu Chỉ nhận lấy trà giải rượu, cái tay kia lộ ra, trong tay... Cầm một bó hoa.

Cô cảm thấy mình nhất định là uống rượu lại tắm rửa, bị không khí mù mịt trong phòng tắm làm che mất não, mới không phản ứng đóng cửa lại ngay, để mình rơi vào bầu không khí lúng túng.

""Đạo diễn Lâm, anh đây là muốn làm gì?""

Lâm Cánh nhìn cô: ""Quà đóng máy.""

Nhan Thu Chỉ không nhận, giọng nói cô khôi phục sự nhạt nhẽo ngày thường, nhắc nhở nói: ""Nhân viên công tác đã tặng.""

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Cánh sáng quắc nhìn cô, khẽ cười hỏi: ""Cô thật sự không hiểu hay vẫn giả ngu?""

Anh ta không chú ý đến ánh mắt biến hóa của Nhan Thu Chỉ, nói: ""Tôi có ý đối với cô, không nhìn ra chút nào à?""

Sau khi nói xong, Nhan Thu Chỉ vẫn không phản ứng, Lâm Cánh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, theo tầm mắt cô quay đầu nhìn ra phía sau mình.

Khi nhìn đến người phía sau, anh ta vô cùng kinh ngạc: ""Thầy Trần?""