Ngàn Vạn Loại Rung Động

Chương 19

Ánh trăng như nước, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, thổi tan đi một chút bầu không khí ái muội.

Ngay khi Trần Lục Nam ấn chuông cửa Nhan Thu Chỉ nhanh chóng kéo người đi vào, sợ bị người khác nhìn thấy.

Trần Lục Nam cảm nhận được động tác của cô, nhìn biểu cảm căng thẳng trên mặt cô, khẽ mỉm cười.

Nhan Thu Chỉ nghe được anh đang trào phúng, không so đo với anh: ""Mẹ bảo anh đưa gì cho em?""

Trần Lục Nam đưa cái túi trong tay qua.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn, là một hộp được đóng gói rất đẹp, rất to.

Cô sửng sốt, chớp mắt hỏi: ""Mẹ làm bánh kem?""

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ rất thích ăn đồ ngọt, nhưng bởi vì làm nghệ sĩ, số lần ăn tương đối hạn chế, bánh kem mua bên ngoài quá ngọt, đường quá cao.

Trước đây mẹ Trần trong lúc rảnh rỗi học qua phương diện kỹ thuật này, biết Nhan Thu Chỉ thích, về sau làm cho cô rất nhiều.

Hơn nữa, bà sẽ cân nhắc đến vấn đề Nhan Thu Chỉ không thể ăn quá nhiều đường, nên mua một ít nguyên liệu nấu ăn có ít đường, hàm lượng mỡ thấp.

Một trong những nguyên nhân quan hệ của Nhan Thu Chỉ và mẹ Trần tốt, chính là mẹ Trần làm bánh kem rất ngon, không ngán nhưng ngọt.

Có khoảng thời gian cô không thể về, nhớ nhất là bánh kem mẹ Trần làm.

Sau khi nghe Trần Lục Nam khẳng định, mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên.

Cô dơ hai tay ra nhận lấy, trong con ngươi tràn đầy ý cười, khác hoàn toàn với ánh mắt ghét bỏ khi vừa nhìn Trần Lục Nam.

"Cảm ơn.""

Trần Lục Nam cảm nhận được cô biến hóa rõ ràng, giơ tay nới lỏng cúc cổ áo.

Ánh mắt anh di chuyển, nhìn cửa sổ sát đất bên kia: ""Em không lạnh à?""

Nhan Thu Chỉ thuận theo nhìn sang: ""Cũng bình thường, anh lạnh à?""

Cô mở cửa sổ kia ra để giảm cơn tức giận của mình.

Trần Lục Nam không lên tiếng, nhìn xung quanh phòng này một vòng.

Bởi vì không phải nữ chính, hơn nữa đoàn phim vào khách sạn xảy ra chút chuyện, Nhan Thu Chỉ tạm thời vào ở một phòng tương đối đơn giản, vừa vào cửa liền có thể nhìn hết toàn bộ.

Ngoại trừ có cửa sổ sát đất ngắm cảnh bên ngoài, bên trong tương đối bình thường, một giường lớn, sô pha và cái bàn, không có quá nhiều đồ vật dưa thừa.

Anh thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn người đã ngồi khoanh chân trên sô pha định bắt đầu ăn bánh kem.

Anh đứng tại chỗ vài giây rồi đi tới chỗ cô.

Còn chưa kịp ngồi xuống, tiếng chuông cửa vang lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trần Lục Nam nhìn rõ sự hoảng sợ trong mắt Nhan Thu Chỉ.

Một giây sau, Nhan Thu Chỉ từ trên ghế nhảy xuống, chạy chậm ra cửa nhìn, nói thô tục: "Sao anh ta lại đến đây?""

Sau đó quay đầu nhìn anh, vẻ mặt sốt ruột.

Trần Lục Nam không lung lay, cứ như vậy nhìn cô.

Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng, Nhan Thu Chỉ lo lắng đi hai vòng trong phòng, tiếng điện thoại cô vang lên.

Điện thoại vừa lúc đặt bên cạnh Trần Lục Nam, anh cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện hai chữ -- Lâm Cánh.

Trần Lục Nam dừng một chút, quay đầu nhìn Nhan Thu Chỉ.

Nhan Thu Chỉ chạy tới cầm di động lên, giọng nói trong veo: ""Đạo diễn Lâm?""

Lâm Cánh đứng trước cửa phòng, nhíu mày nói: ""Cô không có ở khách sạn à?""

Nhan Thu Chỉ: ""... Không phải, tôi vừa mới đi WC, làm sao vậy?""

Lâm Cánh đáp một tiếng: ""Tôi đứng trước cửa phòng cô, kịch bản trước đó có vấn đề nhỏ, cần nói với cô một chút.’’

Nghe vậy, ánh mắt Nhan Thu Chỉ rơi vào người vân đạm phong khinh kia, thậm chí còn đang ăn bánh kem của cô, vội vàng nói: ""Đã muộn thế này rồi, không quá thích hợp đi?""

Lâm Cánh giống như không nghe ra cô đang từ chối, giọng nói mát lạnh: ""Gần 10 phút là đủ rồi, buổi sáng mai cô đã quay, không kịp.""

Nhan Thu Chỉ nghẹn lời còn muốn từ chối, Lâm Cánh trực tiếp cúp máy.

Cô nhìn chằm chằm điện thoại hai giây, rồi quay đầu nhìn tiếng chuông cửa lần nữa vang lên, con ngươi xoay chuyển, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Trần Lục Nam còn định ăn thêm miếng bánh kem nữa thì bị Nhan Thu Chỉ túm lên, đẩy vào phòng tắm.

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn cô, mặt âm trầm.

Nhan Thu Chỉ chỉ lơ đãng nhìn ánh mắt đang tức giận kia của anh, rùng mình một cái, vô cùng đáng thương nói: ""Anh trước trốn một lát, một lát là tốt rồi.""

Nói xong, cũng mặc kệ Trần Lục Nam có đồng ý hay không, trực tiếp đóng cửa phòng toilet lại.

Nhan Thu Chỉ chạy chậm ra mở cửa, ánh mắt Lâm Cánh nhìn mặt đỏ ửng của cô, nhíu mày: ""Sau mặt cô hồng như vậy?""

Nhan Thu Chỉ ""A"" một tiếng, lấy tay quạt quạt: ""Có thể là quá nóng.""

Lâm Cánh không nói gì nhìn cô vài giây, tầm mắt nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mùa đông nói nóng?

Anh ta vừa cảm thấy không hợp lý thì Nhan Thu Chỉ dựa vào cửa đưa tay ra, cười tủm tỉm nói: ""Đạo diễn Lâm, kịch bản sửa đâu đưa tôi xem?""

Lâm Cánh nhìn dáng vẻ cô như thế, hơi híp mắt nói: ""Không định mời tôi vào ngồi à?""

Nhan Thu Chỉ gật đầu: ""Không quá thích hợp.""

Trước khi Lâm Cánh phản bác, Nhan Thu Chỉ thản nhiên nói: ""Đạo diễn Lâm, anh tốt xấu gì cũng nên suy xét đến thân phận nữ diễn viên như tôi được không, đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ để anh vào, ngày mai tôi lại nhìn thấy mình trên hotsearch.""

Cô nói đùa: ""Mặc dù tôi rất muốn lên hotsearch. nhưng tuyệt đối không phải dùng loại phương thức này.""

Lâm Cánh nghe cô nói lời này, ánh mắt dừng trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô một lúc lâu, mới từ từ dời đi.

Mặc dù đứng trước cửa, nhưng khó che đậy ánh mắt sáng của cô.

......

Tiếng đối thoại bên ngoài đứt quãng truyền đến, Trần Lục Nam đứng ở trong phòng tắm hồi lâu, đau đầu nhéo mi tâm.

Nhan Thu Chỉ mới vừa tắm xong, trong phòng tắm còn mùi nước gội đầu sữa tắm, là vị cam, ngửi rất thơm ngọt.

Trần Lục Nam tạm dừng, liếc nhìn bồn cầu bên cạnh, hiếm thấy bệnh thích sạch sẽ không phát tác, tuỳ ý ngồi xuống.

Trong túi anh có điện thoại, đang rung.

Trần Lục Nam nhìn, Trình Trạm và Khương Thần đang khí thế ngất trời trò chuyện bên trong.

Khương Thần: [Lại nhìn thấy Nhan Nhan của chúng ta ở trên hotsearch.]

Trình Trạm: [Nhan Nhan của chúng ta?]

Khương Thần: [Cô ấy bị đoạt đại ngôn, đối phương cười nhạo Trần Lục Nam Nhan Nhan của chúng ta không có năng lực vân vân... Nhìn, hình như Nhan Nhan bị bắt nạt có chút thảm.]

Trình Trạm: [Cô ấy chắc chắn sẽ không muốn.]

......

Hai người đang trò chuyện, lúc Trần Lục Nam không có ở đây.

Trần Lục Nam quả thật ít xuất hiện, anh nhìn hai người họ càng ngày càng nói quá, gửi một câu: [Rất rảnh?]

Khương Thần: [Người cô đơn có thể không nhàn sao, đâu như cậu.]

Trình Trạm: [Cậu ta có vợ cũng không được ôm.]

Mười giây sau, Trần Lục Nam gửi tấm ảnh vào nhóm, làm đám đàn ông cẩu độc thân tức giận.

Vẻ mặt anh nhạt nhẽo, không nhanh không chậm cất điện thoại di động.

*

Lâm Cánh đi rồi, Nhan Thu Chỉ nhìn người đang ngồi trên bồn cầu vài giây.

""Có thể ra ngoài.""

Trần Lục Nam nhìn cô, nhìn kịch bản trong tay cô: ""Bao giờ em đóng máy?""

""A?""

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút nói: ""Phần diễn của em không còn nhiều lắm chắc gần 1 tháng nữa.""

Trần Lục Nam gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Anh đứng dậy ra bồn rửa mặt, mở khóa vòi nước rửa tay, động tác thong thả, ngón tay anh xinh đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, làm rất nhiều người đam mê tay thích.

Trong lúc nhất thời Nhan Thu Chỉ nhìn đến xuất thần, khi lấy lại tinh thần, Trần Lục Nam đã kéo khăn giấy một bên lau tay.

Hai người im lặng nhìn nhau một cái, Nhan Thu Chỉ há miệng hồi lâu, mãi mới nói ra một câu: ""Đêm nay anh ở đâu?""

Trần Lục Nam bình tĩnh nhìn cô, rồi nhìn giường phía sau cô.

Đại não Nhan Thu Chỉ chết mắt trong chốc lát, mới phản ứng được ý của anh.

Cô trợn to mắt, không quá tin tưởng hỏi: ""Anh muốn ở đây?""

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng.

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, tùy anh vậy, hai người không phải chưa từng ở chung, đừng để người khác phát hiện là được, không cần thiết làm ra vẻ.

Nhưng rất nhanh, cô nghĩ tới một chuyện quan trọng: ""Anh không mang quần áo đến à?""

Trần Lục Nam nâng cằm, giơ tay cởi nút áo, nhìn mắt Nhan Thu Chỉ, tiếng nói anh trầm thấp: ""Dưới tầng trong xe.""

""...""

Chờ tài xế dưới tầng mang hành lý Trần Lục Nam lên thì người này đã đi vào phòng tắm.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng tắm vài giây, đưa ra một kết luận —— Trần Lục Nam có khả năng yêu phòng tắm ở đây của cô.

Không thể hiểu được.

Rõ ràng mới đầu dáng vẻ không giống như muốn ngủ lại.

Nhan Thu Chỉ nằm trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm không biết đã ngủ lúc nào.

Khi Trần Lục Nam ra ngoài người đã ngủ như chết.

Anh bình tĩnh nhìn chốc lát, vén chăn lên nằm xuống.

Mới vừa nằm xuống, Nhan Thu Chỉ liền xoay người ôm lấy, đổi lại trước kia, Trần Lục Nam sẽ kệ cô.

Nhưng đêm nay, anh không tốt tính như vậy.

Lúc tay Nhan Thu Chỉ vắt ngang qua, Trần Lục Nam đẩy người ra, không chút nể tình cái loại này.

Nhan Thu Chỉ bị đánh thức bởi động tác của anh, ánh mắt mơ màng hỏi: ""Anh làm gì thế?""

Môi cô dán ở cổ Trần Lục Nam, hơi thở phả trên da, khiến lòng người không thể kiểm soát được.

Cổ họng Trần Lục Nam di chuyển, vừa định có động tác kế tiếp, Nhan Thu Chỉ liền vùi đầu trong ngực anh, ngay cả chân cũng gác lên, không thèm để ý Trần Lục Nam có đẩy mình ra nữa không.

Đây là một lò sưởi, cô không muốn buông ra.

Cô ôm rất chặt, khiến Trần Lục Nam không thở nổi.

Anh nhíu mày, vừa muốn kéo Nhan Thu Chỉ ra, thì cô cử động cơ thể, môi cọ qua hầu kết anh, tìm vị trí thoải mái để ngủ tiếp.

Hầu kết Trần Lục Nam lăn xuống, ánh mắt nặng nề nhìn người đang thoải mái ngủ trong ngực, tay dơ trên không trung một lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ xuống.